CHƯƠNG 44: AI VÔ SỈ HƠN
Hình Uy lắc đầu, nét mặt nghiêm nghị: “Tôi không rõ lắm, cậu chủ chỉ dặn tôi đi đón cô.”
Do dự một lúc cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng quyết định lên xe.
Nhìn lên bầu trời càng ngày càng tối, cô dường như nhìn thấy tương lai của mình cũng giống như vậy, thật là u tối buồn tẻ…
“Cô Cố, đến nơi rồi.”
Giọng nói của Hình Uy bình thản vang lên.
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới phản ứng lại, từ chiếc kính trong suốt của xe cô nhìn ra xa khung cảnh bên ngoài.
Hóa ra, màn đêm buông xuống rồi.
Những ánh đèn neon nhiều màu sắc rực rỡ, bên đường một vài cửa hàng nhỏ được trang trí theo phong cách của Nhật Bản thu hút sự chú ý của cô: “Là nơi này sao?”
Hình Uy khẽ gật đầu: “Vâng, đúng rồi, tôi đi đỗ xe, Cô Cố vào trước đi. Lên tầng ba sau đó rẽ trái là đến phòng Hoa Anh Đào. Cậu chủ đang đợi cô ở đấy.”
Cô cắn môi mình theo bản năng, trong lòng có chút bất an nhưng cuối cùng vẫn mở cửa xe và bước xuống.
Sau đó, Hình Uy lái xe hướng vào bãi đổ xe.
Cô dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ bước vào…
Vừa bước vào căn phòng nhỏ, liền thấy hai cô gái mặc trang phục truyền thống kimono kính cẩn chào hỏi: “ Hoan nghênh quý khách.”
Mùi gỗ Đàn Hương của Nhật Bản tràn ngập lấy không gian ở đây, Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu với sắc mặt hơi lo lắng: “Cảm ơn, xin hỏi lên tầng ba đi như thế nào?”
“Vâng, mời cô đi theo tôi…”
Người nữ phục vụ dẫn đường cho Cố Hạnh Nguyên lên tầng ba.
Sàn nhà được làm bằng gỗ, khi đặt chân lên mặt sàn sẽ phát ra tiếng bước chân êm ái, mang âm hưởng đặc sắc.
“Tiểu Thư, đây là lầu Hoa Anh Đào rồi.” Ngay sau đó người nữ phục vụ kính cẩn chào và lui ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên đưa mắt nhìn cánh cửa gỗ trượt được làm theo phong cách của Nhật Bản, những cánh hoa Anh Đào nhìn như một bức tranh thủy mặc, được trang trí ngẫu nhiên trên khung cửa, cả không gian như tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của những bông hoa Anh Đào…
Bên trong gác vọng ra những tiếng cười nói của mấy người đàn ông.
Cô sững sờ một chút, nín thở thật sâu, sau đó nhẹ nhàng kéo tấm cửa ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện đập vào mắt cô, anh ta vẫn khôi ngô tuấn tú như vậy. Cô như muốn ngừng thở.
Nhưng liền sau đó, cô nhìn thấy bốn năm người đàn ông đang ngồi vây quanh chiếc bàn ăn làm bằng gỗ.
Những người đàn ông này cô đều không quen biết.
“Tổng giám đốc…” cô ta rụt rè nói nhỏ một câu.
Bắc Minh Thiện lanh lùng liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên: “Qua đây.”
“Ha ha, Ngài tổng giám đốc Bắc Minh, vị này là ai?” một người đàn ông to béo trong đấy vừa cười vừa hỏi.
Cố Hạnh Nguyên Bối rối bước từng bước tới bên chỗ Bắc Minh Thiện.
Cô phát hiện ra những quán phong cách Nhật Bản này khó mà tìm được một cái ghế để ngồi nên cô đành phải ngồi quỳ xuống bên cạnh Bắc Minh Thiện.
“Cục trưởng Lý, cô ấy là ai không quan trọng. Quan trọng là tối nay mọi người có thể ăn uống vui vẻ là được rồi.” Trong giọng nói thản nhiên của Bắc Minh Thiện có chút gì đó lạnh lùng thờ ơ.
Vị này được mọi người gọi là cục trưởng chuẩn men, cục Trưởng Lý của Hội đồng nhân dân thành phố của thành phố A.
“Ha ha, Bắc Minh Thiện cười sảng khoái! Hôm nay mấy người chúng tôi nhất định phải cảm ơn ngài tổng giám đốc Bắc Minh mới được
“Không phải sao?” Một người đàn ông cao gầy khác cũng gật đầu hùa theo: “Nhờ có hoạt động lần này của ngài tổng giám đốc Bắc Minh nên chúng ta mới có thu hoạch lớn như vậy. Ha ha ha .”
“Đúng vậy đúng vậy, ngài tổng giám đốc Bắc Minh này, sau này mà phát tài thì tất cả mọi người sẽ cũng nhau phát! Hôm nay dự án “Ánh” nổ phát súng đầu tiên để khởi công xây dựng, tôi tin chắc không lâu sau sẽ nhanh chóng trở thành một hạng mục cao cấp trong nước .
Ngay lập tức, những người đàn ông có mặt ở đây đều tranh nhau nịnh hót.
Cố Hạnh Nguyên bây giờ mới hiểu, hóa ra tối nay Bắc Minh Thiện đang gặp gỡ xã giao với những viên chức cấp cao.
Bắc Minh Thiện hai mắt u ám, khóe môi khẽ nhếch lên giống như anh ta chỉ cười cho có lệ, khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc thật của anh lúc này.
Lông mày Bắc Minh Thiện hơi nhíu vào: “Nếu như mọi người đã có nhã hứng như vậy, vậy thì tôi sẽ mang lên cho mọi người một món ăn rất đặc biệt.”
Dứt lời, anh liền nhấn cái nút bên cạnh bàn.
Không lâu sau, cánh cửa được kéo ra.
Bốn người đàn ông khiêng một cái giá gỗ vào.
Cố Hạnh Nguyên lấy làm lạ liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không ngờ rằng cái liếc mắt này suýt chút nữa làm tim cô như muốn nhảy ra ngoài…
Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông cường tráng khiêng chiếc giá gỗ đến, đi qua những vị quan chức cao cấp kia.
Trực tiếp cẩn trọng đưa chiếc giá gỗ này đặt lên bàn ăn.
“Xin mời dùng.” Bốn người đàn ông cường tráng ngay sau đó kính cẩn lui ra bên ngoài.
Trong mắt Cố Hạnh Nguyên dường như lộ ra chút gì đó kinh ngạc, nếu như cô không hoa mắt thì trên chiếc bàn ăn này, lại là…
Một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giá gỗ.
Toàn bộ cơ thể người phụ nữ ấy không một mảnh vải che thân.
Còn thức ăn được sắp xếp như những miếng ghép, đặt lên phía trên làn da của người phụ nữ đó, khéo léo che đi những vị trí nhạy cảm.
Cố Hạnh Nguyên không chịu được hít sâu một hơi, chẳng lẽ đây chính là… món ăn trong truyền thuyết của Nhật Bản sao ?
“Ha ha ha…” Cục trưởng Lý là người đầu tiên cười lớn: “Ngài tổng giám đốc Bắc Minh thật sự là khiến người ta phấn khởi, quả nhiên suy nghĩ rất độc đáo…”
“Chà chà chà, đúng là một bữa ăn thú vị, ha ha…”
Lúc này, bốn người đàn ông ở đây đều chăm chú nhìn vào cơ thể của người phụ nữ đang nằm trên chiếc bàn, không ai bảo ai đều lộ ra vẻ mặt rất là phấn khích.
Vẻ mặt của Bắc Minh Thiện không thay đổi, một tia sáng lóe lên trong con ngươi sâu thẳm, đáp lại:
“Món ăn này, có thể nói là con át chủ bài của nhà hàng này. Mọi người cứ tự nhiên thưởng thức, không cần phải khách sáo.”
“Ha ha, phải phải phải!” Trong không gian chỉ có tiếng nói chuyện và tiếng đũa gắp đồ ăn.
Có người còn dùng tay để lấy thức ăn trên cơ thể của người phụ nữ kia.
Lấy một miếng liền bỏ vào trong miệng, ăn đến mức vết mỡ lợn còn dính lại trên miệng.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy thật ghê tởm.
Cô liếc mắt nhìn Bắc Minh Thiện đang ngồi bên cạnh mình, đây chỉ là một bữa tiệc dành cho những tên đàn ông đê tiện, anh ta vì sao phải bắt cô đến đây?
Cục trưởng Lý hình như đã ăn xong rồi, ông ta cầm một chén rượu trắng Nhật Bản hướng về phía Bắc Minh Thiện cười nói:
“Ngài tổng giám đốc Bắc Minh, bữa tiệc chiêu đãi hôm nay, hương sắc mùi vị đều rất hoàn mỹ, tôi thật sự rất khâm phục, nào, tôi kính Ngài tổng giám đốc Bắc Minh một ly!”
Vừa nói xong, mấy người đàn ông khác đều nhao nhao cầm ly rượu lên.
Bắc Minh Thiện khẽ nhếch môi, tay cầm ly rượu đưa lên: “Mọi người nhiệt tình như vậy, nếu tôi từ chối thì thật là bất kính.”
Dứt lời, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mấy gã đàn ông trong bữa tiệc đều cười toe toét, Cố Hạnh Nguyên càng nhìn lại càng thấy rùng mình.
Cô siết chặt nắm đấm, càng siết càng chặt, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng, đẹp trai của Bắc Minh Thiện.
Chết tiệt, người phụ nữ kia nằm ngang trên chiếc bàn, hai chân lại còn đối diện với vị trí của Bắc Minh Thiện!
Người phụ nữ kia đang bị che phủ bởi những cánh sen lớn xanh mướt.
Những miếng shusi được chế tác rất tinh xảo đặt lên trên những cánh sen màu xanh.
Miếng shusi được bao phủ bởi những sợi rong biển thái mỏng, trông chẳng khác nào những sợi lông đen ở chỗ đó của phụ nữ…
Đến Cố Hạnh Nguyên nhìn còn cảm thấy đỏ mặt, không ngừng xấu hổ.
Tên khốn nạn Bắc Minh Thiện.
Đúng là biến thái tận trong xương tủy!
Cuối cùng, cô cũng không chịu đựng được nữa, những gã đàn ông này thật khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
Cô chống tay chuẩn bị đứng dậy rời đi: “Xin lỗi…”
Bất chợt, bàn tay bị một lực mạnh mẽ giữ lại!
Bắc Minh Thiện thấp giọng thầm thì: “Sao vậy, trò hay còn chưa xem xong đã vội đi rồi sao?”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trắng bệch, đôi mắt mở to hoảng loạn, nghiến răng nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng là bữa tiệc này không phù hợp với tôi!”
Nhìn những gã đàn ông đang ăn uống vui vẻ quanh mình, đặc biệt còn có mấy người còn cầm lấy tay của người phụ nữ kia vuốt ve…
Một cảm giác ghê tởm lấn chiếm lấy cô, cô hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện.
Ai ngờ, Bắc Minh Thiện nheo mắt, đôi mỏng nở một nụ cười nham hiểm: “Ai nói là không thích hợp với cô?”
Đôi mắt âm trầm đó đang nhìn Cố Hạnh Nguyên run rẩy!
“Anh có ý gì vậy?”
Cô sợ hãi muốn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh, nhưng cô nhận ra rằng càng vùng vẫy thì tay lại càng bị anh siết chặt hơn.
Bắc Minh Thiện nheo mắt lại, liếc nhìn mấy gã đàn ông kia rồi bỗng nhiên cười lớn: “Các vị, nếu như mọi người đã không kiềm chế được nữa thì món chính lên đi!”
Lời nói ra hẳng thắn và dứt khoát.
“Ha ha ha, ngài tổng giám đốc Bắc Minh, vậy tôi không khách sáo nữa…”
“Khà khà, người phụ nữ này còn trinh thật chứ?”
Cố Hạnh Nguyên lại càng thấy ghê tởm, cô nghiến răng: “Bắc Minh Thiện, anh vô là đồ vô sỉ hạ lưu!”
Cô vốn cho rằng, anh là một người ưa sạch sẽ,chắc chắn sẽ không chịu nổi việc để cho một người phụ nữ tầm thường chạm vào mình.
Nhưng mà sau khi xem xong màn kịch này, hóa ra anh ta và những tên viên chức thối nát kia không khác nhau là mấy, cô thật sự thất vọng về anh!
“Tôi vô sỉ? Tôi hạ lưu?”
Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện chợt lóe lên một tia ác độc.
Bỗng nhiên, anh kéo cô lại trước ngực, xé áo cô ra một cách thô bạo…
Rẹt…. Kịch.
Trong nháy mắt bổng nghe được âm thanh của một chiếc cúc áo rơi xuống sàn nhà.
Những gã đàn ông kia thấy thế liền giật nảy mình.
Bọn họ lập tức hiểu ra và cười xảo trá: “Ha ha ha, hóa ra ngài tổng giám đốc Bắc Minh có dụng ý khác.”
Bắc Minh Thiện cười nhếch mép, nói một câu lấy lệ: “ Hy vọng cô thư ký của tôi không làm mọi người mất hứng.”
“Hả? Thư ký ư?” Giọng điệu ám muội ấy đã bộc lộ tất cả mọi thứ.
“Không hề không hề, ha ha, ngài tổng giám đốc Bắc Minh cứ tiếp tục đi…”
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục hào hứng thưởng thức buổi tiệc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hạnh Nguyên trắng bệch như một tờ giấy trắng, những ngón tay cấu chặt vào áo mình, con ngươi cơ rút lại vì sợ hãi: “ Bắc Minh Thiện, anh điên rồi phải không? Anh đã từng hứa sẽ không dùng đến thủ đoạn cưỡng ép…”
“Vậy ah, tôi đã từng hứa thế sao! Nhưng sự thật đã chứng minh tôi quá ngu dốt rồi! Mới để cô tùy ý bỡn cợt!” Anh lạnh lùng gằn từng câu từng chữ.
Từng câu từng câu như đâm thẳng vào trái tim cô.
Đôi mắt của cô nhòe dần: “Cái gì….” Cô không hiểu, cô bỡn cợt anh khi nào?
“ Vẫn còn làm ra vẻ sao?”
“Đừng…”
Trong nháy mắt, tiếng hét thất thanh của cô đã thu hút sự chú ý của mấy gã đàn ông kia.
Cảm giác xấu hổ mãnh xâm chiếm lấy trái tim cô, Cố Hạnh Nguyên cắn môi, nước mắt tuôn rơi.
Cô muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Cố Hạnh Nguyên khốn khổ quay mặt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Bắc Minh Thiện, cho dù anh muốn làm nhục tôi đi nữa thì cũng xin anh đừng làm trong trường hợp này…”
“Anh cũng biết trong trường hợp này hợp hay không thích hợp để làm nhục tôi?”
Anh ta lãnh đãm giễu cợt, “ Cố Hạnh Nguyên, nếu như cô có một chút thông minh, thì không nên để cho Cố Thị cầm bản vẽ của tôi, dương dương tự đắc đứng trước mặt tôi!”
“Ầm” một tiếng động được phát ra, đầu óc của cô như nổ tung ra.
Đôi mắt của anh ta, không thể tưởng tượng ra được, anh ta…đã biết rồi sao?
“Tôi…” cô im lặng, sau một lúc lâu không nói ra được lời nào.
Những ngón tay dài của anh ta không chút ngại ngùng cầm lấy váy của cô, dùng lực kéo một cái xuống~.
“Bắc Minh…” từ Thiện còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cổ họng yếu ớt của cô đã bị anh ta dữ tơn bóp chặt.
Đôi mắt sắc bén như những lưỡi dao chằm chằm nhìn vào cô: “ Cố Hạnh Nguyên, cô có biết hành vi bị người bên cạnh mình bán đứng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần so với bị làm nhục không?