Lúc phóng viên cố gắng phỏng vấn thì Bắc Minh Thiện lại không trả lời bất cứ câu nào, một vai chính khác của vụ kiện là Cố Hạnh Nguyên cũng xuất hiện ở cửa toà án.
Cô nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bắc Minh Thiện, anh vẫn có khí thế cao quý không ai sánh nổi.
Trong nhất thời, truyền thông lại chuyển ống kính về phía cô, lại ùa lên một lần nữa.
Vân Chi Lâm ôm lấy cô, ngăn cản truyền thông, nhanh chóng vào toà án…
Toà án đã có người của Bắc Minh Thị canh giữ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay vào.
Lúc tiếng chuông mở phiên toà vang lên, thần kinh Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, sắc mặt tái nhợt đứng ở vị trí bị cáo.
Bắc Minh Thiện ngồi ở ghế nguyên cáo, dáng vẻ bình tĩnh tự tin như cũ. Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của anh lộ ra sự nắm chắc chiến thắng trong tay, từ trước đến nay anh vẫn luôn như vậy, kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Vân Chi Lâm mặc áo luật sư, đệ trình tình trạng thu nhập và báo cáo đánh giá tinh thần và phẩm chất của Cố Hạnh Nguyên từ một bác sĩ có uy tín nhất, cùng với một số thành tích tiêu biểu của Dương Dương theo thứ tự.
“Thưa thẩm phán, các vị bồi thẩm đoàn, đây là tình hình kinh tế và đánh giá tinh thần đương sự của tôi, còn có mấy tháng qua, Cố Dương Dương cũng là con trai đương sự của tôi, thành tích tuyệt đối đứng đầu trường học! Bởi vậy có thể thấy được đương sự của tôi không chỉ có đủ năng lực nuôi dưỡng đứa bé, hơn nữa còn dạy dỗ vô cùng xuất sắc! Luật sự bên nguyên cáo lại tố cáo hành vi nuôi dưỡng đứa bé gây tổn thương cho nguyên cáo, xin hỏi, một người mẹ yêu thương con trai mình, sao lại làm tổn thương cho ba đứa bé chứ?!”
Vân Chi Lâm tranh luận kịch liệt, luật sư Jack của Bắc Minh Thiện cũng không nói lời phản đối.
Đến lúc vụ án tới phần quan trọng, Vân Chi Lâm đánh đòn phủ đầu lấy ra một phần hiệp nghị sao chụp bản ——
“Thưa thẩm phán, tôi đang cầm trên tay là một bản copy của thỏa thuận bảo mật do nguyên cáo và đương sự của tôi đã ký vào năm năm trước, nội dung thỏa thuận… Tôi rất đáng tiếc, tuy rằng đương sự của tôi không hy vọng chuyện cũ này công khai trước toà án, nhưng hiện tại, vì tương lai của đứa bé nên chúng tôi không thể không nghiêm túc nhắc đến bản thỏa thuận của đương sự của tôi vào năm năm trước, trên thực tế nó là thỏa thuận —— Mang thai hộ!”
Vân Chi Lâm vừa nói xong, những người dự thính trên ghế hút một ngụm khí, vài vị bồi thẩm đoàn nhìn nhau.
Thư ký phiên tòa trình bản thỏa thuận lên cho thẩm phán xem.
Vân Chi Lâm chỉnh lại áo luật sư, tiếp tục nói: “Thứ nhất, mọi người đều biết, năm 2001 bộ Y tế ban hành 《Các biện pháp quản lý đối với công nghệ sinh sản có sự hỗ trợ của con người》, rõ ràng nghiêm cấm việc thực hiện mang thai hộ, nói cách khác việc mang thai hộ không hợp pháp ở nước ta, các cơ sở và bác sĩ không được thực hiện việc mang thai hộ. Rõ ràng đã có người nào đó lợi dụng tiền bạc và quyền thế lén lút thực hiện hành vi mang thai hộ trái phép!
“Thứ hai, trong lúc ký bản thỏa thuận này thì khi đó đương sự của tôi vừa tròn mười tám tuổi, vừa mới thành niên. Nguyên cáo lại đưa ra yêu cầu mang thai hộ với một người vừa thành niên… Thiếu nữ, hơn nữa là xử nữ, cũng chi trả mười lăm tỷ cho đương sự của tôi làm bồi thường! Đây là hành vi không có đạo đức, xã hội phải lên án mạnh mẽ! Nhưng lúc đó đương sự của tôi không có sự lựa chọn nào khác, ba vào tù, mẹ bệnh nặng, chi phí chữa trị khổng lồ, khiến cho cô ấy không thể không tiến hành giao dịch với nguyên cáo! Làm luật sư của đương sự, tôi rất đau lòng cũng rất đáng tiếc, càng khâm phục sự lương thiện và hiếu thảo của đương sự!
Thứ ba, bản thỏa thuận này là thỏa thuận vô hiệu!
Bởi vì nhà trai không chỉ nhờ đương sự của tôi mang thai hộ, mà còn có trứng của đương sự của tôi, mà trứng là một vật phẩm nghiêm cấm tiến hành giao dịch, mua bán theo quy định của pháp luật! Vì vậy từ lúc bắt đầu ký kết thỏa thuận này đã không có hiệu lực trước pháp luật, cho dù điều khoản thỏa thuận đầy đủ thế nào cũng không được pháp luật ủng hộ!
Tổng kết lại, tôi mong thẩm phán sẽ phán vụ kiện của nguyên cáo với đương sự của tôi vô hiệu, tiếp tục để đương sự của tôi có quyền giám hộ đứa bé! ”
Vân Chi Lâm nói xong, đẹp trai nở nụ cười, ánh mắt kia giống như muốn nói chúng ta thắng rồi! Cố Hạnh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, nhìn Vân Chi Lâm một cái, cô thở phào một cái.
Ánh mắt hai người nhìn nhau rơi vào mắt Bắc Minh Thiện, anh lạnh lẽo run lên.
Anh gật đầu với luật sư Jack, ra hiệu muốn tạm nghỉ mười lăm phút.
Thẩm phán phê chuẩn.
Tạm nghỉ mười lăm phút, Cố Hạnh Nguyên đi theo Vân Chi Lâm vào phòng nghỉ.
Giống như vừa đánh xong một trận trên chiến trường, sắc mặt cô tái nhợt không ít, lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Thả lỏng một chút, Hạnh Nguyên! Vụ kiện này không có tệ như em nghĩ đâu! Chỉ cần bản thỏa thuận kia vô hiệu thì anh ta không thể làm gì em, nếu được thì anh còn có thể được nước lấn tới, thuận tiện giúp em lấy quyền giám hộ Trình Trình! “Vân Chi Lâm rót nước đưa tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên cười nói.
Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười cứng đờ:”Cảm ơn anh, Chi Lâm. ”
Cô không tham như vậy, chỉ cần giữ được quyền giám hộ Dương Dương là cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Ngốc. Em cảm ơn anh làm cái gì? Dù sao anh cũng không hy vọng Dương Dương đi theo Bắc Minh Thiện chịu tội. ”
Cô gật đầu, ngực bỗng nhiên hơi buồn nôn: “Em đi vệ sinh một lát… ”
Trong nhà vệ sinh.
Cố Hạnh Nguyên đứng trước bồn rửa ta, rửa mặt một lần, làm cho mình tỉnh táo một chút.
Cô nhớ lại phiên tòa lúc nãy, tuy rằng Vân Chi Lâm nói năng khí phách, nhưng cô nghe vào tai lại khổ sở trong lòng…
Cô cũng không hy vọng Chi Lâm nói chuyện bản thỏa thuận mang thai hộ năm đó, không hy vọng vạch trần quá khứ đẫm máu của cô và Bắc Minh Thiện ra ngoài…
Mặc dù lúc trước giao dịch của bọn họ đúng là lạnh như băng, không đạo đức, nhưng nhiều năm trôi qua, trải qua với Bắc Minh Thiện nhiều chuyện như vậy, thời gian bọn nhỏ ở chung với nhau, từng có cảm giác chân thật ấm áp!
Nhưng vì sao hôm nay lại biến thành như vậy?
Giằng co hai bên, thậm chí ở cục diện đối lập nhau?
Cô thở sâu một hơi, lại vặn vòi nước, hắt nước lên mặt…
Cửa nhà vệ sinh lặng lẽ mở ra ——
Một đôi giày da bóng loáng quý báu tiến vào…
Giống như không có tiếng bước chân, không một tiếng động đứng phía sau cô——
“Phản kích không tồi, vì đả kích tôi, thậm chí có thể lấy thỏa thuận năm đó của tôi và cô.”
Giọng nói như ma quỷ vang lên sau lưng cô, Cố Hạnh Nguyên sợ tới mức run lên!
Cô phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông không ai sánh nổi trong gương kia!
Anh vẫn kiêu ngạo như vậy, khóe môi chứa sự khinh thường lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người khác không nhìn thấu ánh sáng.
Ánh mắt cô lóe lên, giọt nước dọc theo gương mặt rơi xuống: “Anh Bắc Minh, đây là nhà vệ sinh nữ, mong anh tự trọng!”
Bắc Minh Thiện khẽ nhếch môi, con ngươi híp lại, bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô từ sau lưng…
Shiii ~.
Cô hít một hơi.
“Anh làm gì!” Cô phản xạ nhìn xung quanhmột cái, cô sợ những người khác thấy được: “Bắc Minh Thiện, tên khốn! Buông tôi ra… ”
“Xuỵt ——” Anh lại cười khẽ, mập mờ lè lưỡi lướt qua da thịt trên cổ cô, giọng nói lạnh nhạt hơi khàn khàn: “Không muốn làm gì cả, chỉ muốn thử cái gọi là không có đạo đức… ”
Anh nói xong thì ngậm môi lên da thịt tinh tế của cô…
Một bàn tay to trói chặt ở eo cô làm cho cô không nhúc nhích, một tay khác không kiêng dè luôn ào vạt áo, nắm lấy thứ mềm mại trước ngực…
Cô hoảng sợ. Chân tay luống cuống.
Cô muốn phản kháng nhưng sợ phản kháng kịch liệt lại làm cho bản thân bị thương.
Bởi vì mấy ngày nay chạy khắp nơi, thân hình cô mảnh khảnh, tuy rằng cô mang thai hơn ba tháng, bụng nhỏ không quá rõ ràng. Nhưng cô sợ anh sẽ phát hiện gì đó…
“Bắc Minh Thiện! Anh đã quên chỗ này là toà án sao! Anh dừng tay lại——”
Anh vẫn không thay đổi, thậm chí được nước lấn tới chui vào trong nội y bóp lấy thứ trắng nhỏ…
Hơi thở của cô hỗn loạn, tay nắm chặt lấy tay anh, móng tay cấu vào trong thịt!
“Toà án thì sao? Cho dù tôi cưỡng bức thì sao? Đừng quên, một người phụ nữ đồng ý tiến hành giao dịch không đạo đức với tôi trước đó, cũng sẽ không thanh cao được bao nhiêu! ”
Giọng anh lạnh lẽo, che giấu bão táp.
Đúng vậy, anh vô cùng tức giận, tức giận cô cho phép Vân Chi Lâm dùng bản thỏa thuận trước đó của bọn họ!
Mặc dù trước kia anh đã sớm biết mang thai hộ rất khó nhận được sự đồng ý của pháp luật, nhưng mẹ nó anh để ý, dựa vào cái gì Vân Chi Lâm phán xét quá khứ của anh và cô chứ?
Cố Hạnh Nguyên hoảng sợ: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Lại muốn cách như vậy sỉ nhục tôi, để tôi nhận thua sao?”
Cô bĩu môi, nhìn mặt mình tái nhợt trong gương, khuôn mặt anh nham hiểm độc ác…
Anh ôm lấy cô ở sau lưng, bàn tay to không biết liêm sỉ di chuyển trên người cô…
“Nhận thua? Nếu trước kia cô sớm nhận thua, chúng ta còn cần đến tòa án sao?”
Anh híp lại mắt, rút tay khỏi ngực cô, lướt qua đường cong trên người cô, cuối cùng dừng trước bụng nhỏ, cách lớp quần áo mềm nhẹ vuốt ve vài vòng, sau đó ánh mắt lạnh lùng!
Trái tim cô ngừng đập!
“Ồ, xem ra cô ở châu Úc mấy tháng, đúng là sống rất dễ chịu, nhưng lại béo ra một chút… ”
Trái tim cô run lên. Lại âm thầm thở phào.
Lại không ngờ anh lại nói tiếp, làm cho trái tim cô co lại: “Sao vậy, Vân Chi Lâm dạy dỗ? Anh ta sờ qua chỗ nào của cô? Nơi này… Nơi này… Hay là nơi này…? ”
Anh vừa nói vừa thô lỗ lướt qua đường cong tinh tế của cô, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Chẳng lẽ cô không nói cho anh ta biết chỗ nhạy cảm trên người mình sao. Chỉ có tôi biết rõ… ”
Biểu cảm của cô căng thẳng, mặt trắng bệch nở nụ cười đau đớn: “Bắc Minh Thiện, tôi và Chi Lâm chỉ là bạn bè đơn thuần, chúng tôi không dơ bẩn như anh đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!