Lan Thương mặt đỏ đến cổ, hắn vạn lần không ngờ, trăm triệu lần không nghĩ tới khi còn sống còn có thể nghe được lời này từ trong miệng Thanh Phong nói ra. Nữ tử đứng trước mắt vẫn là tam tiểu thư của trước kia sao? Vì sao Lan Thương lại cảm thấy người đứng trước mắt này có chút giống một tên lưu manh. Hắn nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Không biết thứ tam tiểu thư nói là cái gì..."
"Âu Dương đại nhân không biết mình có một quyển sách như vậy sao?" Thanh Phong bước lên phía trước một bước đến trước mặt hắn, ánh mắt sáng quắc.
Lan Thương bị nàng nhìn đến hốt hoảng, dời mắt đi: "Không biết."
"Ồ." Thanh Phong lên tiếng: "Thật ra cũng không sao, Thanh Phong mượn người khác đọc cũng như nhau, nghe nói ở Giang Nam mấy quyển như vậy đặc biệt nhiều."
"..." Lan Thương ngăn Thanh Phong lại: "Tam tiểu thư không cần mượn của người khác, sau khi trở về kinh thành ta đi tìm một quyển cho tam tiểu thư xem." Đi tìm người khác mượn, sao lại thành ra thế này? Không đúng, có gì đó kỳ lạ. "Tam tiểu thư vừa nói muốn mượn tới để làm gì?"
Thanh Phong cười cười: "Mượn để nghiền ngẫm, muốn bản thân tiến bộ một ít." Nói xong nàng vòng qua người Lan Thương, tiện thể đảo thấy cổ hắn đỏ bừng, nhịn không bật cười thành tiếng.
Đêm nay Thanh Phong mơ rất nhiều giấc mộng lung tung rối loạn, trong mộng đều là Lan Thương. Mới đầu còn tốt, hắn mặc xiêm y, an ổn ngồi ở đó, qua một lát thì không còn đứng đắn nữa, thân trên trần trụi, trên cơ bắp còn có một hai giọt mồ hôi. Thanh Phong mơ thấy hắn mặc quần áo là hít thở lại được, thân trên tràn trụi là lúc cảm thấy ngạt thở.
Nàng dứt khoát ngồi dậy không ngủ nữa, đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn hai bờ sông đầy đèn lồng đỏ.
Hôm nay thật sự tâm loạn như ma. Nàng dứt khoát khắc thêm xiêm y ra cửa đi dạo một chút. Lúc này gió đêm cực kỳ dịu dàng, an ủi tâm hôn con người. Thanh Phong vòng quanh một nhà là một nhà rồi lại đi về phía trước, nhìn thấy một người đứng trên sóng nước lóng lánh đang khoanh tay nhìn mặt sông, không phải Tuân Cẩm thì là ai? Thanh Phong hiếm thấy hắn trầm tư như thế, tiến không được mà lui lại cũng không xong, vì thế định xoay người lại chạy thì nghe phía sau có người gọi nàng: "Tam tiểu thư."
Thanh Phong dừng chân lại quay đầu nhìn hắn: "Tuân công tử vì sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được, xuống dưới hóng gió một chút. Tam tiểu thư thì sao? Từ khách điếm của nàng đến đây cũng không tính là gần, sao mà tối vậy rồi còn chưa ngủ?"
"Ta cũng ngủ không được."
"Đi dạo một chút không?"
"Ừm, đi dạo một chút."
Hai người sóng vai đến trên bờ sông, Tuân Cẩm kể về lúc khi hắn lần đầu tiên tới Giang Nam: "Là khi ta mười hai tuổi, phụ thân đến Giang Nam du ngoạn, thuận đường dẫn theo ta. Ta lúc ấy tuổi còn nhỏ, đi theo phụ thân du sơn ngoạn thủy, vô cùng tự tại. Chốn Giang Nam nay, mới nhìn thì kinh diễm, nhìn lại thì ôn hòa, cuối cùng sa vào lại cực kỳ giống tài nữ ý vị sâu xa trong chốn kinh thành kia.
"Tuân công tử ở kinh thành đã từng gặp rất nhiều tài nữ?"
"Nghe nói thì rất nhiều, ta cũng từng gặp qua rất nhiều trường hợp, nhưng trong lòng ta, tài nữ chân chính chỉ có một." Hắn dừng lại, nhìn Thanh Phong: "Là tamt iểu thư ôm băng điêu khắc giống như lão tăng nhập định, bất cứ lúc nào cũng khiến trái tim người ta an bình."
Lời âu yếm này thật êm tai! Nhưng khi Tuân Cẩm nói xong lại bất cười thành tiếng: "Không được không được, ta đúng là kẻ không đứng đắn, nàng đừng để bị ta dọa."
Thanh Phong bị hắn cười có chút thẹn thùng, chỉ đành nói: "Thiếu chút nữa ta đã đẩy ngài xuống sông." Rồi sau đó hai người đồng thời bật cười. Thanh Phong trước giờ biết khá ít nam tử, nhưng số nam tử đó lại khác nhau. Lan Thương là trăng trên trời, Tuân Cẩm là người bên người, Cảnh Kha là ếch đáy giếng. Thanh Phong trước đây nhìn lên trăng trên bầu trời, luôn là ở mũi chân mà nhớ thương hắn, nhưng hắn vẫn luôn xa vời như vậy; Tuân Cẩm lại thật thật tại tại, nói chuyện với hắn không cảm thấy xa cách; còn Cảnh Kha..., Cảnh Kha không đáng để nhắc tới. Ở trong lòng nghĩ tới ba loại nam tử này, bản thân lại nhịn không được bật cười.
"Tam tiểu thư vẫn luôn người, có lẽ khi thấy ta thì tâm tình rất tốt."
Thanh Phong vội vàng gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi."
Bọn họ nói chuyện đến khi đến dưới lầu khách điếm Thanh Phong, Tuân Cẩm duỗi tay chỉ chỉ: "Mau lên lầu đi, đừng lại xuống lầu, canh giờ không còn sớm, nhất định sẽ gặp phải kẻ xấu, đối với nàng là chuyện không hay."
Thanh Phong vội vàng gật đầu: "Không ra không ra, ta sẽ trở về ngủ liền. Hẹn gặp lại." Nàng ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy bóng dáng Lan Thương ở cửa sổ chợt lóe qua, nói vậy thì hắn vẫn còn chưa ngủ.
Lan Thương cũng ngủ không được. Nghe thấy tiếng mở Thanh Phong mở cửa đi ra ngoài, trong lòng lo lắng cho nàng. Vì thế hắn khoác xiêm y xuống lầu, ở phía sau đi theo nàng, vẫn luôn đi theo nàng cho đến lúc nàng ở bên cạnh Tuân Cẩm. Hai ngày nay Lan Thương liên tiếp bị thương, mắt thấy Thanh Phong cùng Tuân Cẩm càng đi càng sát lại gần, vừa không muốn can thiệp nàng, lại không nghĩ sẽ ngồi chờ chết. Thôi! Đơn giản đẩy cửa đứng đó chờ Thanh Phong, Thanh Phong đi qua bắt gặp hắn đang tức giận thì sửng sốt, đảo mắt bị Lan Thương kéo vào trong phòng hắn!
Hai người đứng ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, hô hấp Lan Thương dồn dập, Thanh Phong không dám hít thở mạnh, cảm giác hoảng loạn trong giấc mộng lại xuất hiện, nàng lui về phía sau hai bước, cách xa hắn một chút, không phải là sợ Lan Thương sẽ làm gì với nàng, mà là sợ mình sẽ nhịn không được mà làm gì đó với hắn. Thanh Phong đại thể biết vì sao mình lại như thế này, nàng sợ động dục, nói đến thật khiến người ta hổ thẹn, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới, nữ tử hòa ly khổ sở nhất là khi nói về cái này!
"Âu Dương đại nhân tối vậy rồi mà còn chưa ngủ là đang nghiên cứu bí thuật gì sao?" Nàng lại lui về sau hai bước, tay đặt ở trên then cửa, chờ thời điểm tốt chuẩn bị tháo chạy.
"Cho nàng." Lan Thương đưa cho nàng một quyển sách: "Tam tiểu thư không phải muốn nghiền ngẫm sao? Nhìn xem cái này có phải là ý nàng muốn không?"
Thanh Phong lúc này đầu óc đã chậm chạp, không biết hắn đang nói hươu nói vượn cái gì, chần chừ mở ra, lại "bang" một tiếng khép lại! Đảo mắt lại ném xuống đất! Mặt nóng đến độ có thể nấu cả cháo, giọng nói run rẩy: "Cái này... Đây là cái gì?"
Lan Thương tiến về phía nàng một bước: "Là tam tiểu thư lúc chiều tối hỏi ta muốn mượn quyển sách kia. Quyển sách vẽ chuyện thiên kỳ bách quái, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt. Là chuyện mà nàng và ta hai người chưa bao giờ trải qua. Tam tiểu thư không phải muốn nghiền ngẫm nó sao?" Hắn khom lưng nhặt quyển sách kia lên, sau lại đưa tới trước mặt Thanh Phong. Lan Thương cảm thấy chính mình có chút hỏng rồi, hắn trước đấy quả nhiên là bộ dáng của một chính nhân quân tử, chưa bao giờ thẳng thắn thành khẩn gặp Thanh Phong như vậy, lúc này nếu nói chuyện bí mật nhất giữa bọn họ, hắn thừa nhận bản thân trước đó không hay đến mức nào: "Quyển sách này ta đã xem qua, mỗi một tờ đều nghiêm túc xem. Nghĩ đến tam tiểu thư trước kia, thời điểm trước khi nàng và ta hòa ly, chuyện bình thường nhất giữa phu thê mà cũng làm không xong, là ta không đúng. Tam tiểu thư cầm xem đi, nếu cảm thấy trước kia chỗ nào ta làm không được, hy vọng tam tiểu thư có thể công bằng chỉ điểm một vài cái."
...
Đây là Âu Dương Lan Thương sao??! Lúc này hắn lại mặt không đỏ tim không nhảy là lại nói mấy lời ba hoa này thật đúng là mê sảng! Trước đây hắn không lưu manh vô lại như thế, chuyện đó cũng đem lên nói trước mặt, còn muốn nàng chỉ điểm một vài cái, nàng chỉ điểm sao? Yết hầu Thanh Phong lăn lăn, nàng đẩy quyển sách kia cho Lan Thương: "Vừa mới liếc mắt xem một cái, thực sự có chút... điên khùng. Âu Dương đại nhân vẫn là nên cẩn thận thu lại dư vị, ngày nào đó có lẽ có thể sử dụng đến." Thanh Phong một lòng muốn chạy trốn, căn bản không nghe được thanh âm run rẩy không ra gì của mình, vẻ trấn định trước giờ mỗi khi đối mặt với Lan Thương từ khi nghe những lời này của hắn tự nhiên không thấy đâu nữa. Tay đáp trên then cửa, định mở cửa rời khỏi, lại bị một bàn tay nắm lấy, một cảm giác nóng bóng dán trên lưng nàng, môi Lan Thương kề bên tai nàng, khinh thanh tế ngữ: "Chỉ mỗi chuyện hôn kia, không chỉ có một loại."
...
Hắn trố mắt nhìn Thanh Phong, kéo nàng về phía mình, tay ôm lấy mặt nàng, môi ở môi nàng khẽ vuốt ve: "Loại chuyện này một người xem lại nhiều quyển sách cũng chỉ là lý luận suông, dù sao cũng phải thử nghiệm một chút." Dứt lời hắn hôn lấy Thanh Phong, một bàn tay khống chế đôi tay đang muốn phản kháng của Thanh Phong lại, đột ngột kéo nàng vào trong lòng ngực, hôn che trời lấp đất, khiến Thanh Phong trở tay không kịp. Có tâm muốn trốn, lại bị lưỡi hắn chui vào khe trốn. Thanh Phong đầu óc ầm vang một tiếng, trực giác hôm nay bảo mình phải đòi công đạo ở nơi này, Âu Dương Lan Thương quá ma người, sao lại có thể hôn như vậy? Thanh Phong nghe thấy thanh âm nuốt nước bọt của hắn, bất giác những chuyện trước giờ đều minh bạch. Hôm nay Âu Dương Lan Thương lão phu tử này lại dạy cho mình một khóa! Thanh Phong có chút không phục, sau đó môi lưỡi vẫn luôn len lỏi khiến tứ chi nàng mềm nhũn, đã vô lực lại còn choáng váng.
Nàng có chút sợ loại cảm giác này, loại cảm giác bị Âu Dương Lan Thương ăn no bụng! Cái mũi đỏ ửng, mắt đầy nước, đôi tay gắt gao nắm chặt xiêm y trước ngực hắn, lúc môi hắn đi tìm vành tai nàng là lúc nàng ủy khuất nói một câu: "Ngài bắt nạt ta."
Lan Thương nghe thấy nàng khóc nức nở, vội im miệng, ngón tay đặt ở đôi môi hơi sưng của nàng vuốt ve: "Lực mạnh quá phải không? Lần tới ta sẽ sửa đổi, loại chuyện này... đúng là cần phải rèn luyện thêm."
... Thanh Phong nghiêm túc đánh giá hắn một phen, phát giác khóe miệng hắn đang hàm chứa một nụ cười, làm gì thừa nhận sai lầm, rõ ràng là chỉ nói cho có lệ, đành dùng sức đẩy hắn một phen: "Tránh ra!" Nàng làm gì đẩy được Lan Thương, đẩy một phen mới nhận ra, thân thể Lan Thương hình như không giống như trước nữa, Thanh Phong không tin lại đẩy thêm một lần nũa, nam tử trước mắt vẫn lù lù bất động, lại đẩy một lần nữa, liền bị hắn vòng lấy ôm vào lòng ngực: "Nàng sợ cái gì!"
"Âu Dương đại nhân muốn cường đoạt dân nữ sao?" Đầu Thanh Phong bị hắn ấn vào trong ngực, giọng nói buồn bã. Nàng biết mình trốn cũng không xong, giãy dụa hoàn toàn vô ích. Nàng yếu thế trước hắn nên nói một câu như vậy, nào ngờ Lan Thương rõ ràng không lầm "ừ" một tiếng: "Phải, ta muốn cường đoạt dân nữ. Nếu ta không ra tay, dân nữ đây sợ là phải gả cho người khác."
Lúc Thanh Phong rời kinh nghĩ rằng khi nàng hồi kinh có lẽ Lan Thương đã cùng Lục tiểu thư thành thân. Dù gì hai người họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, án tử kia của Lục tiểu thư đã giúp Lan Thương ngồi lên vị trí Thừa thương, hơn nữa bọn họ rất xứng đôi, Thanh Phong thậm chí từng nghĩ tới, nếu bọn họ thành thân, nàng hẳn sẽ đưa hắn một phần hậu lễ, không uổng công hai người quen biết một thời gian.
Nào ngờ lời này lại không như những gì Thanh Phong đã biết, phía trước đã trải rộng như vậy, Lan Thương lúc này lại đột nhiên quay đầu, nói muốn cường đoạt dân nữ. Thật sự dọa đến Thanh Phong.
Dọa không nhẹ.
Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình lại cùng hắn đến bước này sao? Thật sự là lâu lắm rồi nàng không làm chuyện này, này đây lại bị Lan Thương che mắt sao? Nàng ở trong lòng ngực Lan Thương suy nghĩ hồi lâu, nhận ra bên trong mình thật hỗn độn. Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn: "Giang Nam nhiều tài tử giai nhân, chúng ta đến để du ngoạn, đừng để bị phàm trần thế tục làm cho mệt mỏi."