Thanh Phong bắt đầu cuộc hành trình dài đầu tiên trong đời. Nàng ngồi trong xe ngựa, thấy kinh thành lúc này người ra người vào, vì thế vén rèm lên hỏi Tĩnh Niệm: "Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?"
Tĩnh Niệm chỉ về phía phủ nha: "Án tử được nhắc tới mấy ngày trước, hôm nay Thánh thượng muốn thẩm tra."
Ồ. Xe ngựa đến gần phủ nha, Thanh Phong nhìn nhìn, bên trong đám người, Lan Thương đứng đó, bên cạnh hắn có một nữ tử, nàng ta kiều nhu xinh đẹp, quả nhiên đẹp tựa thiên tiên, hai người thực sự có chút xứng đôi. Lan Thương cảm nhận được sự khác thường, quay người nhìn sang, trông thấy Thanh Phong sắp đi xa.
Trái tim Lan Thương nhảy cẫng lên, có chút muốn đi theo Thanh Phong. Hắn chẳng sợ đưa nàng ra ngoài thành! Nghĩ như vậy, thấp giọng nói một câu với Lục Quân Dao ở kế bên, nhấc chân đuổi theo xe ngựa của Thanh Phong. "Tam tiểu thư!"
Hắn chạy theo thật lâu, hô vài tiếng, xe ngựa phía trước mới nghe thấy động tĩnh, chậm rãi dừng lại. Thanh Phong đẩy cửa bước xuống, đứng đó chờ hắn. Lan Thương cuối cùng cũng chạy đến trước mặt nàng: "Đi liền luôn sao?"
"Phải!" Thanh Phong gật đầu.
"Ta đưa nàng đi."
"Ngài không phải sắp thẩm án sao?"
"Ta sẽ về kịp."
Thanh Phong gật gật đầu, cùng hắn đi về phía cổng thành. Lan Thương chạy hồi lâu, lúc này thân mình nóng lên, hơi nóng truyền tới chỗ Thanh Phong khiến nàng cảm thấy ấm áp. "Thật ra ngài không cần phải đưa tiễn ta, ta cũng không phải không trở lại." Thanh Phong lấy khăn đưa cho hắn.
Lan Thương nhận lấy lau mồ hôi trên trán, cái khăn này có mùi hương của nàng, có chút luyến tiếc khi dùng nó, chỉ lau tượng trưng rồi sau đó nhét vào trong tay áo, không hề có ý định trả lại cho nàng. "Là ta muốn tiễn nàng, Tĩnh Niệm nói tam tiểu thư đi nửa năm, không ai tiễn đi, không giống như muốn trở về." Lan Thương muốn nói gì đó, các tài tử giai nhân ở Giang Nam thường truyền lại đời sau một giai thoại, tam tiểu thư cũng sẽ có một đoạn nhân duyên như vậy sao? Hắn có nên hỏi nàng một chút xem nàng có thể trở về sớm chút hay không nhỉ? Hay là nên dứt khoát nói với nàng là hắn cảm thấy luyến tiếc khi nàng rời đi.
Nhưng hắn đều không nói gì.
Những lời này hắn không thể nói, Thanh Phong đã quyết định sẽ đi thưởng ngoạn núi sâu, đây là tâm chi sở hướng của nàng. Lan Thương không muốn nói bất kỳ điều gì khiến nàng bối rối. "Mấy năm trước lúc ta đến kinh thành đi thì có quen biết vài vị tài tử Giang Nam, mấy năm nay khi rảnh rỗi cũng có liên lạc. Ta sẽ viết tên và địa chỉ đưa cho Tĩnh Niệm, đến Giang Nam nếu nàng có khó khăn gì thì hãy tìm đến bọn họ; lộ phí ta đưa cho Tĩnh Niệm rất nhiều, hắn hẳn dùng không hết, mang đi mang về cũng không an toàn, nếu dùng không hết thì để ở chỗ Giang Nam cho tam tiểu thư dùng; lúc đi đường cố gắng ở trạm dịch, mấy ngày nay vừa vặn có nha dịch đến Giang Nam đưa tin, ta cũng sẽ nhờ bọn họ thuận đường đến trạm dịch tiếp đón nàng thật chu đáo. Nàng đi đường phải chăm sóc bản thân thật cẩn thận.
Thanh Phong nghe hắn lải nhải nhiều như vậy, đôi mắt có chút hồng: "Âu Dương đại nhân hiện giờ ăn nói thật ngọt ngào."
Lan Thương mặt đỏ tới cổ, không muốn Thanh Phong nhìn thấy, hơi hơi rúc vào cổ áo che lại một chút: "Đây là những chuyện tất yếu cần phải nói, nhất định phải nói."
"Ồ. Đa tạ Âu Dương đại nhân đã nghĩ chu đáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy. Thanh Phong vô cùng cảm kích." Giương mắt thì thấy đã tới cổng thành, nàng đứng đó khom người trước hắn: "Âu Dương đại nhân về đi!". Bạn có biết trang truyện ( TRUМtr uyen. V N )
Gió thổi bên mái tóc nàng, thổi đến Lan Thương trái tim loạn nhịp. "Tam tiểu thư đi đi, ta nhìn nàng ra khỏi thành."
"Ừm." Thanh Phong không muốn đứng ở chỗ này cùng hắn mười tám dặm đưa tiễn, quá khó xử. Nàng "ừm" một tiếng rồi bước lên xe ngựa, nói với Tĩnh Niệm: "Đi thôi!"
Lần đi quanh năm này, hẳn là lương thần hảo cảnh không có tác dụng.
Thanh Phong không biết sao trong đầu lại nhảy ra một câu như vậy. Nàng vén mành lên quay đầu nhìn lại, hắn sao vẫn còn đứng đó? Sao vẫn chưa rời đi?
Thanh Phong hoảng hốt khi nhìn thấy thế, rút đầu về. Nhớ tới những lời hắn vừa nói, nàng không khỏi động lòng. Hắn chính là chu đáo về mọi mặt như vậy, Âu Dương Lan Thương chính là như vậy, đối với ai cũng đều như thế. Nghĩ vậy, nàng lập tức không cảm thấy áy náy nữa. Nàng vén mành lên hỏi Tĩnh Niệm: "Tĩnh Niệm, lộ phí của ngươi đâu?"
"Đây chứ đâu!" Không đợi Tĩnh Niệm đáp, Tuyết Diên đã giành nói trước, từ trong tầm tay lấy ra một cái tay nải đưa cho Thanh Phong.
"Tĩnh Niệm, đại nhân ngươi vừa nói đã cho ngươi mang theo rất nhiều lộ phí, ta có thể mở ra xem không?"
"Có gì không thể, người xem đi."
Thanh Phong mở tay nải kia ra, ngoại trừ hai bộ xiêm y là mấy tờ ngân phiếu. Lấy ra xem xét, hoắc, Âu Dương Lan Thương cắt thịt. Thanh Phong nhìn số ngân phiếu đó cười thành tiếng: Hừ, hào phóng quá.
Tuyết Diên thò đầu nhìn xem, ai nha, Âu Dương đại nhân đúng là phá lệ! Nàng ta dựng đầu ngón cái: "Đúng là Âu Dương đại nhân."
"Chúng ta cũng không cần khách khí. Tới Giang Nam sẽ cầm đi đổi bạc, ngân lượng nhiều thế này, cũng đủ dùng trong một hai năm." Thanh Phong buộc lại tay nải của Tĩnh Niệm rồi đưa cho Tuyết Diên. Lại nhớ tới vẻ mặt vừa mới chạy xong của Lan Thương, còn có cái cổ đỏ bừng của hắn rụt rụt trong cổ áo, không muốn bị mình nhìn thấy.
Tâm trí nàng bay lên, bay đi thật xa. Nàng vội vàng lắc đầu, vứt đi dòng suy nghĩ miên man.
Một đường đạp gió mà đi, ra khỏi kinh thành không được bao lâu thì nổi lên hứng thú, đi đi dừng dừng, đến khi tới trạm dịch thì trời đã tối mịt. Nhà ăn ở trạm dịch thập phần náo nhiệt, một đám người không biết đang trò chuyện điều gì.
Thanh Phong vểnh tai lên nghe, Triệu Thừa tướng đã bị lật đổ, Âu Dương Lan Thương làm Thừa tướng! Vài người kinh ngạc nhìn nhau, làm sao mà mới chỉ một ngày mà kinh thành đã thay đổi như vậy? Người mà sáng nay mồ hôi như mưa đưa tiễn mình, lúc này một bước lên mây. Thanh Phong thực sự vui mừng thay Lan Thương.
*
Triệu Việt Khê đi đi lại lại, nha đầu vào cửa đáp lời: "Chủ tử, đại Hoàng tử nói lúc này đang bận nên không thể tới được."
Triệu Việt Khê chảy nước mắt: "Trước mắt chuyện phụ thân bị lật đổ đâu có lợi gì cho ngài ấy? Sao lại trốn biệt như vậy!" Triệu Việt Khê càng nghĩ càng hoảng loạn: "Không được, ta phải đi tìm ngài ấy."
Nha đầu ngăn chân nàng ta lại, nói: "Tiểu thư người bình tĩnh một chút, bây giờ nếu có thể bay đầu, chúng ta xác định chắc chắn sẽ bay đâu! Lúc nay ngài ấy sao lại trốn tránh người người còn không rõ sao? Bây giờ người khoan nghĩ đến chuyện của lão gia, trước hết phải nghĩ đến chuyện của mình đã! Vương phủ này còn có chỗ cho chúng ta sao?"
Lời nói của nha đầu này khiến Triệu Việt Khê bình tĩnh lại, nàng ta lau khô nước mắt của mình, chậm rãi tiến đến ngồi lên ghế, có lẽ là do nóng nảy quá nên mới khóc như vậy, đột nhiên cảm thấy ghê tởm, che miệng nôn khan một tiếng. Đôi mắt trợn to, bỗng nhiên nhớ tới nguyệt sự của mình hình như đã trễ... "Mau, mau, mau mời lang trung!"
Triệu Việt Khê nằm ở trên giường, lang trung kia xem mạch cho nàng ta, sau đó đứng dậy chắp tay trước nàng: "Chúng mừng chúc mừng, người đã có hỉ."
"Thật sao?" Triệu Việt Khê giơ tay lên, muốn lang trung xác nhận lại một lần nữa.
"Là thật, là hỉ mạch."
Triệu Việt Khê chảy nước mắt, trời không tuyệt đường người! Nàng ta cắn cắn môi, tiễn lang trung đi, bảo nha đầu đem chuyện này nói cho Cảnh Kha, cũng mời Cảnh Kha đến đây một chuyến.
Cảnh Kha nghe nha đầu nói Triệu Việt Khê có hỉ, đột nhiên có chút vui mừng. Việc tốt ngày hôm nay, hắn không tin Thư Nguyệt sẽ tiếp tục đề cập tới chuyện hòa ly. Hắn cùng nha đầu đi thăm Triệu Việt Khê, thấy nàng ta đang nằm ở trên giường, sắc mặt không tốt. Ngồi ở mép giường, hắn nắm lấy tay nàng ta: "Bây giờ sao rồi? Còn khó chịu không?"
Cảnh Kha cuối cùng cũng tới, Triệu Việt Khê cảm thấy nhẹ nhõm, nước mắt cũng chảy xuống theo, lắc đầu: "Tốt hơn rồi."
"Tốt hơn thì tốt. Nàng cứ ở yên trên giường an thai, đừng suy nghĩ tới chuyện của phụ thân nàng, nếu có thể cứu, vi phu sẽ sớm cứu. Lục Quân Dao kia đã đi thẳng vào kinh cáo ngự trạng, mang theo chứng cứ thuyết phục, không thể chối cãi. Phụ thân nàng cũng thật hồ đồ, đến tột cùng muốn bao nhiêu bạc thì mới đủ? Thường xuyên đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày? Không trực tiếp chém đã là chừa mặt mũi cho. Sung quân làm nô lệ, ít nhất còn giữ được một cái mạng. Nàng đó, phải dưỡng cái thai trong bụng thật tốt, đứa nhỏ này còn, vi phu còn có thể che chở cho nàng, phụ hoàng cũng sẽ không động vào huyết mạch nhà mình đâu."
Triệu Việt Khê gật gật đầu, giữ chặt tay Cảnh Kha: "Từ nay về sau, thiếp chỉ có gia."
Cảnh Kha thấy nàng ta như thế cũng không đành lòng làm nàng ta khó xử, vì thấy lau nước mắt cho nàng ta: "Giữ cho mình thoải mái." Sau đó hắn đứng dậy: "Nàng có hỉ sự, phu nhân biết chưa?" Triệu Việt Khê lắc đầu.
"Được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi."
Cảnh Kha rời khỏi phòng Triệu Việt Khê thì lập tức đến chỗ Thư Nguyệt. Ba ngày nay hắn không khỏi nhớ thương, sợ một mai Thư Nguyệt lại làm ra chuyện ngu xuẩn nào nữa. Bây giờ mới có cớ đến nói chuyện với nàng. Còn chưa vào cửa, hắn đã trầm mặt, hỏi hạ nhân bên cạnh: "Thấy sao? Vừa nhìn thấy giống đưa tang không?"
"Dạ giống."
"Được rồi." Hắn đẩy cửa đi vào. Thư Nguyệt đã rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị đi ngủ thì thấy Cảnh Kha nghênh ngang tiến vào, cầm trái cây ngồi lên ghế ăn, trông thấy hắn trèo lên giường có ý muốn chơi xấu, nàng duỗi tay chỉ chỉ: "Ngài đứng lại!"
"Làm sao vậy?" Cảnh Kha quay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt thập phần ủ dột: "Nàng hôm nay đừng vội đề cập đến chuyện hòa ly với ta, nay ta đồng ý nhưng ngày mai có hay không thì không chắc, nàng để ta hôm nay nghỉ ngơi một chút đi!"
Thư Nguyệt dĩ nhiên hiểu hắn đang nói đến chuyện của Triệu Thừa tướng, vì thế không làm hắn nghẹn nữa. Nàng liếc mắt nhìn hắn, thấy tay hắn đang vỗ lên ngực: "Hôm nay ta luôn bị khó thở, nàng có thể giúp ta thuận khí không?" Trước đây mỗi khi ngực Cảnh Kha không thoải mái, Thư Nguyệt đều để hắn gối lên đùi mình, giúp hắn thuận khí.
"Không thể." Thư Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Rốt cuộc ngài đang có dự tính gì?"
"Triệu Việt Khê có hỉ." Cảnh Kha nói, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thư Nguyệt, nhưng nàng lại chẳng bất ngờ gì, tiếp tục ăn trái cây. Vì vậy hắn nói tiếp: "Thư Nguyệt, hôm nay Thừa tướng bị lật đổ, người ngoài đang chờ nhìn thấy ta bị liên luy, Triệu Việt Khê có hỉ, lúc này nếu nàng đề nghị hòa ly, thật sự sẽ khiến người ngoài nhìn thấy mà chê cười. Nàng đừng tàn nhẫn như vậy, phu thê một hồi, tuy nói tai vạ chỉ đến với mỗi người, nhưng nàng có thể chờ thêm một thời gian được không?"
Lời hắn nói căn bản không lọt vào tai nàng, lúc này nàng chỉ đang nghĩ đến Tinh nhi. Triệu Việt Khê có hỉ, nếu bây giờ đề cập đến chuyện hòa ly với phụ hoàng, phụ hoàng nhất thời hồ đồ sẽ giữ Tinh nhi ở lại Vương phủ, nhất định nó sẽ gặp tai họa. Nghĩ đến Tinh nhi có thể sẽ phải chịu khổ, trái tim Thư Nguyệt như thắt lại. Về chuyện này, không thể không bình tĩnh lại, thật sự trước mắt không phải thời cơ tốt.
Nàng ăn xong trái cây, mở miệng nói với Cảnh Kha: "Không còn sớm nữa, ngài trở về đi!"
"Còn chuyện hòa ly?"
"Chờ thêm chút thời gian vậy!"
Cảnh Kha nghe thấy thế, một viên đã rơi xuống, cố nén cười nói với Thư Nguyệt một câu: "Đa tạ đã thông cảm." Lúc này mới xoay người ra cửa.
Hắn đi rồi, Thư Nguyệt lại không ngủ được. Mệnh của mình sao vậy? Vất vả lắm mới hạ được quyết tâm hòa ly, hôm nay lại xảy ra một tử sự như vậy. Cuối cùng vẫn không thể quay lại làm một người tự do, cuối cùng vẫn phải chịu đựng sự giam cầm này!