Thư Nguyệt nhìn Quan Ải Nguyệt, nhớ đến một chiều tối hè bọn họ chạy đến sông Vĩnh An xem đèn, mình thì trách hắn ngốc nghếch, thấp giọng thì thầm một cầu: "Ải Nguyệt không biết lòng ta đang nghĩ gì." Hắn cười hỏi: "Trong lòng nàng đang nghĩ gì?" Đôi mắt hắn thật sáng, khi đó Thư Nguyệt còn kiêu ngạo hơn bây giờ, nàng nhón mũi chân tiến đến bên tai hắn: "Trong lòng Thư Nguyệt là Ải Nguyệt." Rồi sau đó cười khanh khách thành tiếng. Khi đó Quan Ải Nguyệt cũng nói trong lòng Ải Nguyệt cũng có Thư Nguyệt, nhưng đến lúc đi lại chẳng nói một lời.
Thư Nguyệt dù say nhưng vẫn còn nhớ rõ mình là Vương phi của Vương phủ. Nàng lảo đảo lắc lư bước xuống kiệu, tìm một tảng đỏ dưới đất ném về phía hắn, mắng: "Không được xuất hiện trước mặt bổn Vương phi nữa!" Nàng xoay người bước lên kiêu, trong lòng thầm nghĩ hòn đã này ném rất chuẩn, hắn đúng là một tên khốn kiếp, đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa, trở về cũng đừng xuất hiện trước mắt nàng nữa! Nàng đờ dẫn bước vào Vương phủ, được nha đầu đỡ vào trong phòng.
"Nàng đi đâu vậy?" Là Cảnh Kha. Hôm nay Cảnh Kha sau khi hạ triều trở về, vốn định cùng nàng dùng cơm với nhau, nhưng nha đầu lại nói Vương phi ra ngoài rồi, nói là đi nghe xướng. Cảnh Kha vẫn luôn chờ cho đến bây giờ.
Thư Nguyệt hắc hắc cười: "Khuya như vậy rồi mà còn chưa ngủ, ngài muốn làm Dạ Du thần hay sao vậy gia của thiếp?" Ngón tay nàng điểm trước ngực Cảnh Kha, nhẹ nhàng đẩy hắn một phen: "Hôm nay thiếp buồn ngủ quá, không thể cùng ngài nói cho rõ vì sao lại giúp ngài cưới Triệu Việt Khê vào cửa được..."
Nàng quơ quơ, suýt thì ngã ra phía sau, Cảnh Kha tay mắt nhanh lẹ chặn ngang bế nàng lên.
"Làm gì vậy!" Thư Nguyệt ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, trong lòng Cảnh Kha vốn đã tức giận, thuận tay ném nàng lên giường. "Nàng bây giờ hành động giống một con chó điên vậy!" Cảnh Kha thấy bộ dạng Thư Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, huấn nàng một câu. "Nam nhân ôm nữ nhân của mình, còn có thể làm gì?"
"Ngài mới là chó điên!" Thư Nguyệt cầm gối ném về phía hắn: "Tránh ra!" Trong lòng nàng cực kỳ đau đớn, nhìn thấy Cảnh Kha lại vạn phần không vừa mắt. Cảnh Kha bị nàng làm cho tức điên lên, nhảy lên giường đè nàng lại: "Nàng lại la lối khóc lóc thử xem?"
Thư Nguyệt cắn vào vai hắn một cái, Cảnh Kha đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, quay đầu dùng sức lấp kín môi nàng. Hai người đã tranh cãi được một thời gian rồi, Cảnh Kha đã tha thứ cho Thư Nguyệt vì đã tính kế hắn, tính kế thì tính kế, còn có thể thế nào nữa? Nàng lại không chịu thua, cả người tự tài, mặc một y phục mới, mang một đôi giày mới ra ngoài uống rượu, thật sự không để hắn yên tâm mà. Môi Cảnh Kha hung ác, Thư Nguyệt dùng sức đẩy hắn không được, thừa cơ cắn hắn một cái, Cảnh Kha che miệng nhảy xuống dưới giường, nhìn Thư Nguyệt nổi điên.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, tức giận một đánh nàng một trận. Thư Nguyệt duỗi ngón tay ra: "Đi ra ngoài!"
"Mẹ nó, nàng có phải có người bên ngoài rồi không?" Cảnh Kha đấm một cái lên bàn sách: "Mẹ nó, nàng có phải có người bên ngoài rồi không?" Hai người thành thân lâu như vậy, Thư Nguyệt trước này đều chịu thua trước mọi cuộc tranh cãi, trước khi hắn nổi giận, nàng đều cười hì hì quấn lấy hắn, hai người không còn giận nhau nữa. Bây giờ đã giận lâu lắm rồi, trong lòng Cảnh Kha rất khó chịu.
Hắn muốn cùng nàng nói cho rõ ràng, nhưng lại thấy nữ tử trên giường đã nhắm mắt lại, ngủ rồi. Cảnh Kha tức giận dồn trong lòng ngực, không thể đi xuống cũng không thể trèo lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thư Nguyệt một cái rồi xoay người rời đi.
Hạ nhân đang ở trong phòng Triệu Việt Khê thêm mắm thêm muối, nói Cảnh Kha vừa mới ôm Thư Nguyệt vào phòng, sắc mặt Triệu Việt Khê đen lại. Lúc nhìn thấy Cảnh Kha tiến vào mới yên tâm một chút, tiên đến trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ không còn sớm nữa, đi ngủ thôi?"
Cảnh Kha lời nhắc không muốn nói chuyện với Triệu Việt Khê, bế nàng ta lên ném lên giường, vừa trèo lên giường lại cảm thấy ngu ngốc vô vị. Im lặng được một lúc, hắn đứng dậy bước ra ngoài.
*
Thanh Phong uống rượu, sau khi chia tay Thư Nguyệt thì ở sông Vĩnh An cho tiêu thực. Nàng nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng thú vị, chơi vui vẻ vô cùng.
Tuyết Diên không biết vì sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, tóm lại ngoan ngoãn đi theo phía sau là được rồi.
Gánh hát kia vẫn còn ở đó, Thanh Phong trở lại đứng đó xem diễn. Xem được một lát thì có người chụp lấy bả vai nàng, cho rằng Thư Nguyệt lại trở lại rồi, quay đầu lại cười: "Chưa hồi phủ sao?"
Nhưng lại thấy gương mặt Tuân Cẩm tươi cười ở trước mắt: "Ta thấy trông giống nàng nên vỗ vỗ thử xem." Hắn nghiêng người về phía trước, xem xét: "Nàng uống rượu sao?"
Thanh Phong vội vàng che miệng lui về phía sau một bước, đôi mắt tròn xoe: "Có thể ngửi thấy sao?"
Tuân Cẩm gật gật đầu: "Khá là rõ ràng."
"... Có phải không ra thể thống gì hay không? Chút nữa trở về ngài đừng nói cho phụ thân ta, ông ấy dạy dỗ người khác không dứt, ta lại không phục, chắc chắn sẽ khiến ngài thấy khó coi." Than Phong một bên yếu thế một bên uy hiếp, Tuân Cẩm liên tục gật đầu: "Không nói không nó", rồi sau đó chỉ vào quán nước chè ven đường: "Giờ uống chè có lẽ sẽ tốt hơn chút."
"Đúng đúng. Ngài nói rất đúng, chúng ta đi uống nước chè, uống nhiều chút." Nàng uống rượu, lời nói lại ngọt ngào, Tuân Cẩm thấy nàng cực kỳ thú vị, nhịn không được hắc hắc cười hai tiếng, Thanh Phong trừng hai mắt: "Cười cái gì!"
"Cười vì rượu đúng là thứ tốt, ngay cả tam tiểu thư uống xong cũng rơi xuống phàm trần cùng với pháo hoa. Rất xứng đôi với bảng hiệu Phàm Trần thư viện."
"... Trước giờ ta không xứng sao?"
"Trước giờ là tiên nhân trên bầu trời." Tuân Cẩm thuận miệng khen nàng, cũng không phải sao, một thân tố y, một đôi tay khéo, một gương mặt thuần khiết.
Thanh Phong được hắn khen đến đỏ mặt, ngồi trên ghế nhỏ hồi lâu mới hoàn hôn: "Ta muốn uống chè hạt sen nấm tuyết."
Tuân Cẩm gật đầu nói với lão bản: "Cho ba chén." Tuyết Diên theo sau cũng có phần. Tuyết Diên nghe thấy hắn nói như vậy, ấn tượng đối với vị Tuân công tử này tốt hơn một chút, trước giờ luôn cảm thấy bất luận như thế nào thì cô gia vẫn là phu quân của tiểu thư, nhưng không biết vì sao hai ngày nay lại quay lưng lại với nhau, cô gia không tốt bằng Tuân công tử này. Tuân công tử hào sảng bộc trực, đãi nhân thân hòa, gia thế lại tốt, nếu có thể cùng tam tiểu thư được việc, quả thực là chuyện tốt.
Nói đến cùng, Âu Dương Lan Thương sẽ chỉ làm tiểu thư khóc.
"Tuân công tử chuẩn bị thế nào rồi?" Thanh Phong đột nhiên nhớ tới ngày mồng hai tháng Hai tới là kỳ thi mùa xuân, hắn cả ngày thành thơi, tựa hồ không đem việc này để ở trong lòng.
"Thật ra không cần đặc biệt chuẩn bị gì, kinh thành nhân tài đông đúc, nhìn thấy việc đời là đủ. Người như ta, gửi gắm tình cảm ở non nước, thật sự cũng không có chí hướng lớn gì." Tuân Cẩm từng nghĩ tới, bản thân thật sự là một người trung dung, trời cao đất rộng so với đấu tranh trong triều đình lại hấp dẫn hắn hơn cả.
"Nói như vậy, Tuân công tử hẳn đã đi qua rất nhiều nơi?" Thanh Phong uống xong ngụm nước chè cuối cùng, buông chén nhìn hắn.
Tuân Cẩm vỗ vào trán hắn một cái: "Ta vừa rồi có phải khoác loác rồi không? Mấy năm nay đích xác là có du học qua rất nheièu nơi, tam tiểu thư có đặc biệt hướng tới chỗ nào không?"
Thanh Phong vừa uống rượu, đầu óc lúc này chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi muốn đi đến chỗ nào, chỉ đành lắc đầu: "Nhớ không nổi... Hôm nay quả thật là uống nhiều quá..." Rượu này tác dụng cũng thật mạnh, Thanh Phong có chút choáng vàng, một sợi tóc rơi xuống bị gió thổi đến bên môi, nàng buồn rầu vén ra phía sau hai lần đều không vén được. Tuân Cẩm nhìn dáng điệu thơ ngây của nàng trong lòng đầy thích thú, nhịn không được duỗi tay giúp nàng vén ra phía sau tai. Đầu ngón tay vô tình cọ qua khuôn mặt nhỏ của nàng, thật nóng bỏng. Nữ tử tốt như vậy mà còn hòa ly. Tuân Cẩm đột nhiên toát ra một suy nghĩ như vậy, suy nghĩ này dọa tới hắn, sao lại nghĩ xa đến như vậy?
Lại nhìn người trước mắt, hắn lộ rõ vẻ bối rối: "Nàng chóng mặt sao? Ta đưa nàng về nhé?"
Thanh Phong bắt chước tư thái ngày thường của hắn, ôm quyền: "Đa tạ." Rồi sau đó đón Tuyết Diên, men theo con đường trở về nhà.
Tuân Cẩm thật ra không vội, trở về cũng không có việc gì, chưa kể tam tiểu thư sau khi uống rượu lại quyến rũ như vậy, hắn thực sự muốn nhìn nhiều hơn. Cứ như vậy, hắn tiễn nàng đến trước cửa rồi cáo từ Thanh Phong. Thanh Phong nào còn nghe thấy âm thanh nào nữa, vừa vào cửa đã lập tức gục đầu xuống giường, ngủ đến tối trời tối đất.
Ngày hôm sau mở mắt, cảm thấy đầu càng đau nhức. Cơn chóng mặt hôm qua đã biến thành sông cuộn biển ngầm trong dạ dày, nàng nôn thốc nôn tháo một lúc lâu cho đến khi hoa cả mắt lại ngã xuống ngủ. Lúc mở mắt đã là chiều tối, thân thể thoải mái hơn nhiều, uống một chén cháo, tinh thần thanh tịnh, lúc này mới cảm thấy như được sống lại. Điều kỳ quái là, sự tình sau khi nàng tách khỏi Thư Nguyệt hoàn toàn không nhớ rõ.
Tuyết Diên tròn mắt hỏi: "Người không nhớ rõ Tuân công tử đã mời người uống nước chè sao?"
Thanh Phong mơ hồ lắc đầu.
Tuyết Diên thở dài: "Ai. Nhân gia Tuân công tử hôm qua mời tiểu thư uống nước chè, còn tiện đường đưa tiểu thư về nhà nữa."
"Tuân công tử là người tốt." Thanh Phong giơ ngón cái lên.
"... Người... Thật là..." Tuyết Diên dậm chân rời đi, để Thanh Phong một mình hồi tưởng lại, thực sự là kiểu người sau khi uống rượu đều không nhớ bất cứ điều gì sao? Mình trước giờ đâu có vậy đâu? Có lẽ đã uống nhiều quá rồi?
Thanh Phong say xỉn hai ngày, hai ngày này một chút cũng không nhớ tới Âu Dương Lan Thương, tâm tình cực kỳ tốt, gọi Tiểu Thất cùng nàng ra ngoài đi dạo. Vừa mới ra khỏi cửa viện đã nhìn thấy Lan Thương vừa hạ chức trở về, Thanh Phong rướn cổ lên: "Gặp được Âu Dương đại nhân rồi." Bước chân không giảm tốc độ, không có ý dừng lại nói chuyện với hắn.
Lan Thương gật đầu: "Chào tam tiểu thư." Bước chân hắn cũng không có ý chậm lại.
Hôm nay Lan Thương được lão Thái phó gọi vào Tống phủ, lão Thái phó đối với hắn nói chuyện rất khách khí, nhưng hắn nghe hiểu ý của ông ta: Tuân Cẩm coi trọng Thanh Phong, Thanh Phong cũng không chán ghét cậu ta. Lão Thái phó không muốn hắn cản trở chuyện tốt của Thanh Phong và Tuân Cẩm.
Lan Thương gánh không nổi cái ác danh đó, lập tức rời đi.
Lúc này gặp lại Thanh Phong, nàng mang tư thái tự tại hắn chưa bao giờ nhìn thấy, khoảng trống trong lòng hắn lại lớn thêm một chút. Hắn đơn giản chỉ dừng lại dõi theo nàng, nhưng nàng đã biến mất ở trong màn đêm.
Lan Thương giống như người mất hồn, trở lại thư phòng ngồi hồi lâu, lúc này mới nhớ rất nheièu đồ vật trong thư phòng này đều là của Thanh Phong. Cái giá bút trên án thư kia là do Thanh Phong tự mình chế ra, cái chăn giấy là nàng từng bút từng bút khắc lên, cái màn che ở đầu giường là trước khi thành thân nàng thêu từng đường kim mũi chỉ, tóm lại, trong căn phòng này nơi nơi đều có Thanh Phong.
Lan Thương thu dọn từng chút từng chút một, chợt nhớ tới trên kệ sách kia còn có thư của nàng liền leo lên thang lấy xuống. Hắn giương mắt nhìn thấy một cái hộp nhỏ, bên trong là thư hắn viết cho Hồi Xuân, Lan Thương đã lâu rồi không nhớ tới nó. Hắn chậm rãi với tay tới, do dự giữa lấy và không lấy, cuối cùng vẫn lấy nó xuống. Lan Thương nghĩ có rất nhiều người nhiều chuyện đã thay đổi, vậy nên hãy quên nó đi thôi! Hắn mở nắp hộp ra, định ôn lại những tâm tình ngay lúc đó, chợt phát giác ra những bức thư kia không theo trình tự như hồi trước. Lan Thương là một người quy củ, đồ vật bày biện cũng phải có trình tự, thư của Hồi Xuân cũng sắp xếp theo thứ tự, nhưng trước mắt đã bị xáo trộn.
Hắn sững sờ hồi lâu, lúc này mới gọi Tĩnh Niệm tới hỏi: "Ngươi có đụng tới cái hộp này không?"
Tĩnh Niệm lắc đầu: "Không có. Sách của đại nhân, tiểu nhân mới chỉ đọc đến tầng bốn."
Cảnh thúc càng không kể đến, Cảnh thúc cơ hồ cũng không vào thư phòng của mình. Như vậy, chỉ có Thanh Phong. Lúc ấy hắn vừa mua cái sân bên cạnh, cùng Thanh Phong thương nghị chuyện đả thông ba cái sân, sách ở bên này đều chuyển đến chỗ của Thanh Phong, trước một ngày thợ thủ công đến, Thanh Phong sáng sớm muốn sắp xếp lại chỗ sách đó, nhưng hôm đó nàng cũng không sửa sang lại. Những việc này dần dần sáng tỏ trong đầu Lan Thương, ngày đó Thanh Phong đã mở cái hộp này ra, đọc được những lời mình từng viết này, đột nhiên đối với mình tâm như tro tàn. Ngươi gả cho một người trong lòng không có ngươi, điều này đối với nàng thật sự khổ sở biết bao nhiêu!
Lan Thương tự tát vào mặt mình, tàn nhẫn! Vậy mà mình lại trách nàng! Cho rằng nàng là bởi vì Cảnh Kha mà hòa ly với mình! Sao mình lại trách Thanh Phong cơ chứ! Thanh Phong mang theo một trái tim chân thành đến thành thân với mình. Trái tim hắn đau đớn, vì Thanh Phong, cũng vì bản thân mình. Mình như vậy, sao có thể xứng với một Thanh Phong tốt như thế?
Không được, hắn muốn cùng Thanh Phong nói cho rõ ràng, cho dù tương lai nàng có gả cho người khác, hắn vẫn muốn nàng biết, đoạn thời gian thành thân sống cùng với nàng khi ấy, trong lòng mình thật sự có nàng. Lan Thương đẩy cửa chạy ra ngoài, giữa đêm khuya gõ vang cửa viện nhà Thanh Phong.
Tiểu Thất tới mở cửa, nhìn thấy Lan Thương đôi mắt đỏ hoe đứng đó, có chút trố mắt: "Ngài...?"
"Tiểu thư các ngươi ngủ rồi sao? Ta muốn cùng nàng ấy nói vài lời."
"Chuyện này..." Tiểu Thất có chút khó xử, thật ra Thanh Phong lúc ban ngày đã ngủ nhiều, lúc này tinh thần tỉnh táo, đang ở trong phòng chơi với Trừ Tịch. Bởi vì con mèo này đến đây vào đêm giao thừa nên Thanh Phong gọi nó là Trừ Tịch. Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nàng ra ngoài xem, nhìn thấy Lan Thương đang đứng ở ngoài cửa. Nên nói gì bây giờ? Lúc này trông Lan Thương thật chật vật bất kham, lại khổ sở không thôi.
"Ta có thể nói với nàng vài lời được không?" Lan Thương cách xa như vậy hỏi nàng.
Thanh Phong cúi đầu hỏi Trừ Tịch: "Có cho Âu Dương đại nhân vào đây nói chuyện không?" Trừ Tịch liếc nhìn, Thanh Phong lúc này mới ngẩng đầu: "Trừ Tịch nói có thể."
Lan Thương đứng ở trong thư phòng của Thanh Phong, thấy Thanh Phong quấn chăn ngồi đó, ngước mặt nhìn hắn. Khoảng trống trong tim hắn vẫn chưa được lấp đầy. Hai người im lặng như vậy hồi lâu, Thanh Phong rốt cuộc nhịn không được hỏi hắn: "Không phải ngài có chuyện muốn nói sao?"
Lan Thương gật gật đầu, cúi đầu từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư đưa tới trước mặt Thanh Phong: "Phong thư này nàng đã đọc qua rồi sao?"
Thanh Phong không biết hắn có ý gì, kết quả là vừa mở phong thư kia ra xem, mới đọc được hai chữ liền cảm thấy chói mắt, gấp thư đưa trả lại cho hắn.
"Nàng đọc qua rồi sao?"
Thanh Phong như nghẹn ở họng, hắng giọng chậm rãi nói: "Xin lỗi, ta không phải cố ý. Ngày ấy lúc thu dọn kệ sách, không cẩn thận đụng phải cái hộp đó..." Cảnh tượng ngày ấy rõ mồn một trước mắt, trái tim đã vỡ nát ngày hôm đó không thể trở lại nguyên vẹn được nữa!
"Ta không phải đang trách nàng, Thanh Phong!" Lan Thương tiến lên phía trước một bước, ngồi xổm trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta không phải đang trách nàng. Là ta tự trách mình." Lan Thương duỗi tay nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay thật lạnh lẽo: "Thanh Phong, ta xin lỗi nàng. Nàng..."
"Đều đã qua rồi." Thanh Phong ngắt lời hắn, rút tay mình về: "Âu Dương đại nhân không cần xin lỗi, lúc ấy thành thân quả thực quá mức vội vàng, có chút chuyện cho dù là ngài cố ý lừa gạt ta cũng không sao, bởi vì đơn thuần ngài cảm thấy chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả, đều đã là quá khứ rồi. Tốt nhất là phải nhìn về phía trước."
"Thanh Phong." Lan Thương chỉ vào trái tim mình: "Mặc kệ nàng có tin hay không, sau khi thành thân với nàng, trái tim này của ta thật sự toàn tâm toàn ý đối đãi nàng. Ta và Hồi Xuân... không phải như nàng nghĩ... Ta..."
Thanh Phong đầu đau muốn nứt ra, lắc đầu thật mạnh: "Đừng nói nữa. Ta không muốn nghe ngài và Hồi Xuân rốt cuộc từng có gì với nhau, ta không có liên quan."
"Vậy thì ta nói chuyện liên quan tới nàng được chứ?" Tay Lan Thương ôm lấy mặt Thanh Phong, hắn nhẹ giọng nói: "Thanh Phong, chuyện liên quan tới nàng đó là, mặc kệ nàng có tin hay không, ta thật sự yêu nàng."
Những lời này Thanh Phong không biết đã đợi biết bao lâu, nhưng vì sao hôm nay nghe được lại cảm thấy bình tĩnh như vậy? Nàng cau mày nhìn Lan Thương, muốn đi tìm một đáp án. Vì sao lại cảm thấy bình tĩnh như vậy? Thanh Phong nhận ra, là ngày ấy, cái ngày mà nàng thiêu hủy thoại bản kia, trong lòng đã hoàn toàn chặt đứt nỗi nhung nhớ hắn, hắn cũng đã đi theo thoại bản kia rồi. Không còn ở trong lòng nàng nữa.
"Lan Thương, có thể nghe ngài nói một câu như vậy, ta rất hân hạnh." Thanh Phong bắt lấy tay hắn, nắm lấy đôi tay, trân trọng vạn phần: "Lúc ta gả cho ngài, ta thật sự yêu ngài. Ngài cũng biết, ta từ nhỏ đã không được cưng chiều, lúc sinh bệnh được ngài nấu cho chén cháo đó chính là ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời Tống Thanh Phong ta, ta chẳng sợ hòa ly, chỉ cần nghĩ đến chén cháo đó, mọi thứ ta nhớ về ngài đều tốt đẹp. Lúc hòa ly, quả thực đau lòng khó làm, khi đó đêm khuya nằm mơ thấy ngài, nước mắt ướt nhẹp áo gối, trong lòng chỉ nghĩ đến người mà ta gả, trong lòng lại không có ta! Hắn viết được những bức thư tình nóng bỏng như thế gửi cho một nữ tử khác, nhưng khi ở cùng ta lại nhạt nhẽo như vậy. Sau khi ta hòa ly, cảm thấy bản thân mình cực kỳ không ổn. Khi đó ta đã nghĩ, chỉ cần ta tốt hơn một chút, chỉ một chút thôi, Lan Thương sẽ đối xử với ta ấm áp hơn, đúng không? Lan Thương cũng sẽ quên được Hồi Xuân phải không?" Thanh Phong giờ đây nói những lời này, bên môi treo một nụ cười, thật sự nàng đã bình thường trở lại: "Cho đến sau này, ta nhận ra khi không có ngài, ta thấy mình tự do và hạnh phúc, lúc này cũng đã rõ ràng, ta đã buông bỏ rồi. Lan Thương, ta buông bỏ rồi. Ngài cũng nên buông đi?"
Nước mắt Lan Thương rơi trên mu bàn tay Thanh Phong, hắn không nói nên lời. Bản thân hắn đã từng khiến Thanh Phong khổ sở như vậy: "Ta xin lỗi, Thanh Phong."
Thanh Phong lắc đầu: "Đã qua rồi! Ngài xem ta bây giờ, Phàm Trần thư viện kinh doanh tốt như thế, ta lại kết giao được với bằng hữu mới, Trừ Tịch lại cực kỳ ngoan ngoãn... Ngài xem ta bây giờ, thật là vạn sự thuận ý..." Dứt lời, nàng đứng dậy tiễn hắn: "Canh giờ không còn sớm nữa, ngày mai ngài còn phải thượng chức, nên về sớm ngủ một chút đi?"
Lan Thương đi tới cửa, lại xoay người ôm lấy nàng, dùng hết sức lực.