Thanh Phong ở trong thư viện viết chữ. Vào hạ, kinh thành mưa nhiều, mọi người đều ở trong nhà không muốn ra cửa, thư viện thưa thớt người. Vậy nên Thanh Phong không bận, hiếm khi được thanh tĩnh, ngồi trước bàn vẽ tranh viết chữ, vô cùng thích ý.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách rất dễ chịu, trong lòng sinh ra một chút hứng khởi. Nàng bảo Tiểu Thất lấy xoong nồi trong thư viện ra và đặt chúng dưới mái hiến, nếu nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa rơi xuống như âm thanh của tiếng sáo.
Nàng tìm một cái ghế mây đặt dưới mái hiên, đắp chăn nhắm mắt nghe tiếng mưa. Tiểu Thất và Tuyết Diên cũng duỗi cổ nghe, quả nhiên thật dễ chịu. Thanh Phong thích thú, muốn chờ Lan Thương cùng nghe. Nhưng Lan Thương không tới, Triệu Việt Khê lại tới.
Phàm Trần thư viện mở được mấy tháng, đây là lần đầu tiên Triệu Việt Khê tới. Nàng ta đứng ở trước cửa thư viện cẩn thận đánh giá một phen, thầm nghĩ Thanh Phong có thể dọn dẹp một cái sân không có gì thành ra như vậy, có chút ấn tượng. Nàng ta thu dù chậm rãi dạo bước vào trong, thuận tay cầm lấy mấy món đồ nhỏ Thanh Phong làm nhìn nhìn, chạm trổ rất đẹp, cũng rất thú vị.
Triệu Việt Khê đúng là người mạnh mẽ, nàng ta coi trọng Âu Dương Lan Thương, nhưng Âu Dương lại cưới một Tống Thanh Phong dung mạo bình thường gia thế thua thiệt, nàng ta cảm thấy không thể vượt qua được rào cản này, bại bởi ai cũng được nhưng không thể bại dưới tay Tống Thanh Phong, bởi vì bại dưới Tống Thanh Phong khiến nàng ta không dám ngẩng đầu. Bát tự cầu hôn đưa tới rất nhiều song đều bị nàng ta nhất nhất chối từ. Thừa tướng phụ thân cũng đành theo nàng ta, đối với nàng ta nhắm một con mắt mở một con. Nữ nhi bảo bối duy nhất, nếu thật sự không gả, Thừa tướng phủ nuôi nổi.
Triệu Việt Khê xác định chắc chắn sẽ không gả cho Lan Thương làm tiểu thiếp, nàng ta nhất định phải thắng Tống Thanh Phong. Một ngày nọ ở trên đường gặp được đại Hoàng tử Cảnh Kha, hắn phá lệ dừng lại thân thiện nói chuyện với nàng ta, mới đầu còn nói những chuyện không liên quan, sau lại hỏi nàng ta: "Ngươi có biết cuối cùng Mục Yến Khê cưới ai không?" Triệu Việt Khê ở kinh thành từng gặp qua Hồi Xuân, vì thế gật gật đầu.
Cảnh Kha lại hỏi: "Vậy ngươi cũng biết về quá khứ của Hồi Xuân và Âu Dương Lan Thương chứ?"
Triệu Việt Khê lắc đầu.
Cảnh Kha tiến lên phía trước một bước, ở bên tai nàng ta nói: "Âu Dương Lan Thương là tiên sinh của Hồi Xuân được ba năm, hai người thân mật khắng khít. Nếu không phải Mục tướng quân chen ngang một chân..." Cảnh Kha đúng lúc dừng miệng, chờ phản ứng của Triệu Việt Khê.
Triệu Việt Khê chợt nhớ tới lúc trước khi Âu Dương Lan Thương uống rượu đã ôm nàng ta gọi Hồi Xuân. Lúc ấy chỉ nghĩ tới như vậy, lại không nghĩ rằng nó lại sâu hơn. Nàng ta giương mắt nhìn Cảnh Kha: "Đại Hoàng tử đối với Tống Thanh Phong, không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Cảnh Kha nhún nhún vai: "Bổn vương không thiếu nữ nhân, chỉ là một Tống Thanh Phong mà thôi. Là do ta thấy ngươi yêu Âu Dương Lan Thương thật đáng thương, vậy nên mới chỉ cho ngươi một con đường rõ ràng."
Cảnh Kha nói trúng tâm tư của Triệu Việt Khê, nàng ta hạ quyết tâm sẽ tới gặp Tống Thanh Phong. Từ lâu đã cảm thấy hận thấy xương nàng vì đã bại dưới tay nàng, lúc này lại có chút thương hại nàng. Nàng cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn tiếp theo của Âu Dương Lan Thương mà thôi. Nghĩ như vậy, nàng ta đến trước mặt Thanh Phong, nhìn nàng đang nhắm hai mắt không biết đang nghe cái gì, liền quét mắt cũng không thấy gì cả. Không kiên nhẫn, nàng ta ho nhẹ một tiếng, thấy Thanh Phong mở mắt ra, ánh mắt nàng dịu dàng, nữ nhân đều cảm thấy ánh mắt này của Tống Thanh Phong thật đẹp, trong lòng lại thầm mắng mình một câu, sao lại bắt đầu khen nàng đẹp rồi?
"Cái này bán thế nào."
"Một lượng."
Triệu Việt Khê bĩu môi, ném cho Thanh Phong năm lượng bạc: "Không cần thối."
Thanh Phong đa tạ rồi sau đó bỏ đồ vào bao đưa cho nàng ta.
Triệu Việt Khê không đưa tay ra nhận mà tiến lên phía trước một bước, "Tống Thanh Phong." Ánh mắt nàng ta lộ ra vài phần châm biếm, cùng với ngữ điệu bướng bỉnh: "Gả cho một người trong lòng không có ngươi, có thoải mái không?" Dứt lời, nàng ta chớp chớp mắt nhìn Thanh Phong, cầm đồ đi ra ngoài. Nàng ta chưa chuẩn bị để tham chiến, nàng ta chỉ muốn cùng Tống Thanh Phong từ từ chiến đấu, đấu đến khi tâm thần và thể xác của nàng trở nên mệt mỏi, hoàn toàn tước lấy vũ khí của nàng. Ngày còn dài, gấp là cái gì?
Những lời này của nàng ta khiến Thanh Phong sửng sốt, định nói gì đó nhưng Triệu Việt Khê đã đi ra ngoài. Thanh Phong không vui, đành khuyên nhủ an ủi chính mình: đuổi theo bóng gió không phải khôn ngoan. Nàng trở lại trên ghế mây nghe tiếp tiếng mưa, tiếng mưa rơi có thể giải ưu sầu, không lâu sau quả nhiên đã tan thành mây khói.
Chiều tối Lan Thương tới đón nàng, nàng ấn Lan Thương ngồi xuống ghế mây không cho hắn động đậy, muốn hắm nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi, Lan Thương nghe lời nằm đó, lắng nghe giai điệu, rơi vào cơn mê, căn bản không nghĩ gì nữa.
Thanh Phong lấy một cái nồi nhỏ, lấy nước mưa đun lên rồi lọc ra, rải mấy nắm gạo, lấy mấy bông hoa khô từ trong phòng ra rửa sạch, bỏ vào trong nồi nấu lên, nồi sau khi đun lên thì rải thêm mật ong, khuấy đều, mọi người ngồi thưởng mưa uống cháo. Ngắm nước mưa rơi xuống đóa hoa trong viện, tẩy sạch bụi trần, rất có cảm giác năm tháng êm đềm.
Cầm ô trên đường trở về, Thanh Phong nói với Lan Thương chuyện Triệu Việt Khê tới, nhưng không nói chuyện nàng ta nói nàng hãy tự hỏi bản thân, gả cho một người không có mình trong lòng thì có thoải mái không?
"Cái này gọi là gì..." Thanh Phong muốn Lan Thương tranh luận với mình, nhưng lại thấy cánh tay Lan Thương đang trì trệ. Vốn nghĩ nó chẳng ảnh hưởng gì tới mình, nhưng cuộc sống lay lắt này lại càng trở nên ác liệt. Lời nói của Thanh Phong mắc kẹt trong cổ họng, nàng đặt tay mình lên cánh tay của Lan Thương, nhìn hắn.
Lan Thương bị nàng nhìn đến bối rối, đem dù che đỉnh đầu nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Loại cảm giác vừa gần vừa xa này lại tới nữa.
Thanh Phong không nói gì, chỉ thầm hỏi hắn trong lòng rốt cuộc có mình hay không? Nhưng nghĩ lại, vì sao phải hỏi như vây? Nếu trong lòng hắn không có mình thì cưới mình làm cái gì? Nếu không có mình thì tại sao mỗi ngày lại dành thời gian cho mình? Nếu không có mình, con dạo bằng ngọc treo ở bên hông kia chỉ là thứ từ trên trời rơi xuống, phải không? Vì thế, nàng nắm lấy cánh tay hắn, đẩy dù che đỉnh đầu cả hai người: "Không có gì... Ta đi thôi!"
Lan Thương đặt tay lên đầu vai Thanh Phong, xoay nàng về phía mình: "Đừng dầm mưa." Thanh Phong thấp giọng "ừm" một tiếng, nhìn màn mưa mà thất thần.
Hai người lẳng lặng trở về nhà, Tĩnh Niêm đang đội nón tre đứng ở cửa quét mưa, nhìn thấy hai người đã lập tức trêu đùa. Lan Thương nhớ ra hắn có chuyện quan trọng cần nói với Tĩnh Niệm, vì vậy sau khi đưa Thanh Phong vào phòng thì đi ra.
"Tĩnh Niệm, ngày mai ngươi đừng đi theo ta nữa."
Tĩnh Niệm nghe được lời đột ngột này, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có chút đỏ: "Tĩnh Niệm có chỗ nào không tốt? Đại nhân không giữ Tĩnh Niệm lại nữa sao?"
Lan Thương chắp tay ở sau người, cố ý chọc cậu: "Đúng, không thể giữ lại. Trước mắt trong viện đã đủ người rồi."
Tĩnh Niệm vừa nghe, đây là đuổi người thật rồi, câu đặt cây chổi ở vách tường, lau mặt: "Vậy hôm nay Tĩnh Niệm lập tức rời đi."
"Được thôi. Ta sẽ nói cho ngươi chỗ để đi, bên cạnh phủ nha mỗi ngày ta thượng chức có một trường tư thục, ngươi đến chỗ đó đi!" Nói xong, mắt hắn chớp chớp.
"..." Tĩnh Niệm lúc này bật khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa: "Ngài muốn cho Tĩnh Niệm đến trường tư thục?"
Lan Thương cười gật đầu: "Vốn dĩ muốn tự mình dạy dỗ ngươi, nhưng ngươi xem, ta không hề rảnh rỗi, học trường tư thục cũng tốt, có người giúp ngươi, đọc sách cũng sẽ có hứng thú hơn. Đọc sách cho nhiều, không được phung phí bạc của ta!"
Tĩnh Niệm ngậm nước mắt gật đầu, đại nhân chắc đã thấy cậu trộm đọc sách!
Lan Thương vỗ vỗ bả vai cậu, trở lại vào phòng.
Thanh Phong đã rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi trong thư phòng đùa nghịch cây cọ, cầm lên từng chiếc cọ một, Lan Thương bước tới đối diện nàng: "Đây là?"
"Ta muốn tự làm cọ." Cọ bình thường Thanh Phong sẽ tự làm, nhưng muốn làm cọ đẹp mà lại dùng tốt thì khó. Mấy cây cọ này đều bình thường, đột nhiên nàng nhớ tới Lan Thương có một cây cọ, trông đã có vài năm tuổi như được giữ gìn rất kỹ, là một cây cọ rất tốt. "Phu quân, chàng có thể đem cọ ra cho ta ngắm nghía một chút không?"
Vẻ mặt Lan Thương ngưng lại: "Cái nào?"
Thanh Phong cảm nhận được sự khác thường, nghiêm túc nhìn hắn: "Cái hằng năm chàng để trên án thư đi."
"... Được." Lan Thương chần chứ một lúc rồi nói "được", mở dù về sân mình lấy nó rồi để trên bàn.
Sự chần chừ của hắn đã lọt vào trong mắt Thanh Phong, khiến lòng Thanh Phong trầm xuống. Nàng nhìn cây cọ kia, lắc đầu: "Không xem nữa không xem nữa, hôm nay hơi mệt." Nàng dụi mắt vào phòng ngủ. Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy đến, khiến trong lòng Thanh Phong không biết sắp xếp như thế nào, trống rỗng. Cái cảm giác chợt gần chợt xa với Lan Thương này tra tấn nàng, có lúc nàng cảm thấy là mình đã nghĩ nhiều, có lúc lại cảm thấy hắn khác thường. Cây cọ đó đắt tiền, lại mới được vài năm, lúc ấy Lan Thương chỉ là một thư sinh nghèo ở Vô Diêm trần, sao có thể mua nổi một cây cọ như vậy? Nghĩ một hồi, thật sự chịu không nổi.
Thanh Phong không phải là người hà khắc, nàng biết Lan Thường không phải là một tờ giấy chưa từng dùng đến, chắc chắn trong lòng hắn đã có ai đó rồi, nhưng Thanh Phong không quan tâm đến chuyện này, thứ Thanh Phong chán ghét chính là hắn đã cố tình lừa gạt nàng. Chuyện này có gì không thể nói? Nếu không nói, có lẽ bởi vì hắn chưa buông bỏ được? Đây là điều khiến Thanh Phong khổ sở nhất, Lan Thương đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, khiến Thanh Phong hiểu lầm đó là yêu.
Ban đêm, Lan Thương đặt tay lên người nàng, cố gắng kéo nàng về phía hắn. Thanh Phong nhớ rằng mấy ngày nay hai người chưa làm gì, biết hắn đang định làm gì. Nhưng Thanh Phong cho rằng hắn làm vậy chỉ vì phép tắc, hai người thành thân, không thể không làm gì cả, đối với nhau vẫn phải có công đạo. Nàng cũng đột nhiên sáng tỏ vì sao Lan Thương lại không nghiện như lời Mục phu nhân nói, ngươi không yêu người đó, sao có thể nghiện được? Nàng đem tay hắn bỏ ra: "Mệt lắm."
Lan Thương thu tay lại, mắt nhìn lưng Thanh Phong, bóng lưng ấy đầy sự cự tuyệt. Hắn kỳ thật không ngốc, hôm nay chuyện của Triệu Việt Khê nhất định đã ảnh hưởng tới tâm trạng của Thanh Phong.
Thanh Phong trong lòng ủy khuất không rõ, Triệu Việt Khê đã làm gì mà có thể gây sóng gió lớn đến như vậy?
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, ban đêm hơi lạnh lẽo, chăn của bọn họ thì mỏng, Lan Thương lo lắng Thanh Phong bị cảm lạnh, khẽ di chuyển đến gần nàng. Thanh Phong cảm giác được ngực của Lan Thương đang ở ngay sau mình, cũng khẽ nhích lại gần ngực hắn, Lan Thương thử duỗi tay ôm nàng, phát hiện nàng không kháng cự, vì thế xoay người nàng lại đối mặt với mình, khẽ hôn cái trán, chóp mũi, khóe môi nàng. Hắn hôn rất nhẹ, giống như đang gãi ngứa, cuối cùng dừng ở bên tai Thanh Phong, hỏi nàng: "Lạnh không?" Thanh Phong gật gật đầu, Lan Thương ôm nàng thật chặt trong lòng ngực: "Đỡ hơn chút nào chưa?" Thanh Phong lại gật gật đầu.
Thanh Phong bị Lan Thương ôm có chút khó thở, nhưng nàng lại vui vẻ chịu đừng, trong lòng tự trách mình đã vô cớ gây rồi, Lan Thương tốt như vậy sao lại chịu lui xuống cưới mình? Lan Thương không phải loại người như vậy, nàng đã tự khuyên nhủ mình như thế, nhắm hai mắt ngủ.
Tuy nhiên, vẫn có một cái gì đó đã thay đổi kể từ ngày này.