Đã vài ngày kể từ chuyến trở về của Thanh Phong, ngày nào nàng cũng may đồ cưới ở nhà. Tuyết Diên thấy nàng thường xuyên cúi đầu, lo lắng nàng sau này sẽ trở thành một cây cổ thụ cong queo, đành lôi nàng đi dạo một chút. Thanh Phong còn nhớ số tiền tranh chữ đã được chuyển vào chỗ của chủ tiệm Tôn vẫn chưa được thanh toán, vì vậy nàng đi ra ngoài với Tuyết Diên.
Đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong có một người đang tán gẫu với chủ tiệm Tôn, không phải Cảnh Kha thì là ai?
Thanh Phong quay đầu định đi, lại nhanh chóng bị mắt và chân của Cảnh Kha ngăn lại: "Chạy cái gì?" Hắn đã mấy ngày chưa gặp Thanh Phong, lúc ấy nghe nói nàng cùng Âu Dương Lan Thương đi du lịch, trong lòng Cảnh Kha hậm hực một thời gian. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, nàng lại giống như nhìn thấy ôn thần nhanh chân muốn chạy,
"... Nhớ ra để quên đồ ở nhà, trở về lấy." Thanh Phong không muốn làm Cảnh Kha xấu hổ nên mới nghĩ ra cái cớ như vậy.
"Nói bậy." Cảnh Kha tức giận, nhưng khi thấy đôi mắt nàng trợn tròn như muốn phân cao thấp với mình, khẩu khí lại mềm lại: "Bổn vương không phải ôn thần, chẳng lẽ sau khi ngươi gả chồng liền không nói chuyện với bất kỳ nam tử nào nữa sao? Trước mọi người cũng không được sao? Phong tục của Đại Tề là như vậy sao?"
Hắn ta nói từng câu từng câu một, khiến Thanh Phong không biết nói với hắn như thế nào, chỉ đành cúi người thỉnh an hắn: "Vừa rồi tiểu nữ không biết, xin thỉnh an đại Hoàng tử."
Cảnh Kha thầm mắng nàng một câu, sau đó liếc mắt nhìnn nàng: "Bổn vương hỏi ngươi, mấy ngày nay có tốt không?"
"Hồi Hoàng tử, tạm được." Thanh Phong cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
"Ngẩng đầu lên nói chuyện với bổn vương."
"Đại Hoàng tử muốn dùng quyền thế ép người sao?" Thanh Phong ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt thuần khiết không sợ hãi khiến Cảnh Kha trong lòng run lên.
"Ép được ngươi sao? Ngươi thật đúng là cứng đầu." Nói xong hắn chỉ chỉ vào án thư trong phòng: "Có vài vị đại nhân đặt tranh chữ, bổn vương tiện tay kiếm thêm ít bạc. Nếu ngươi không muốn bán cho bổn vương, thì hãy bán cho chủ tiệm Tôn."
Thanh Phong tâm tính ngạo mạn, nói không bán cho hắn là không bán cho hắn, không chỉ không bán cho hắn, còn không bán cho chủ tiệm Tôn. Nàng tiến lên lấy lại tranh chữ của mình: "Có trả bao nhiêu bạc cũng không bán, ngài đoán thử xem, Thanh Phong sẽ tự mở một cửa hàng tranh chữ của riêng mình, đem tranh chữ bán cho người có duyên."
Cảnh Kha bị Thanh Phong chọc tức đến cười vang, cười đến mức khiến Thanh Phong sởn tóc gáy, tràn ngập đề phòng nhìn hắn.
Cảnh Kha không muốn chọc giận Thanh Phong, cười đủ rồi thì đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Tống Thanh Phong, ngươi cho rằng vị trí Vương phi này là của ngươi hay sao? Ở cung yến làm loạn một lần thì loạn một lần, nữ nhân bổn vương muốn không thể không có được, ngươi nghĩ một con sói mắt trắng như ngươi thì làm được gì? Bổn vương chính là muốn dùng số tranh chữ đó kết giao với các đại thần, ngươi nghĩ nhiều vậy làm cái gì? Còn tự mình muốn mở cửa hàng, mấy lượng bạc vụn đó của ngươi lấy gì để mở cửa hàng? Chẳng lẽ muốn động vào số của hồi môn của cha ngươi cho ngươi sao?" Dứt lời, hắn ta nhìn Thanh Phong, gương mặt nhỏ này nói là đẹp thì chưa tới, nhưng Cảnh Kha chính là ngắm không đủ, lại cúi đầu viết: "Đang nói chuyện với ngươi!"
"Ồ."
"Ồ cái gì mà ồ! Bổn vương hỏi ngươi, số tranh chữ đó có thể bán cho bổn vương hay không?"
"Có thể."
"Thành giao." Cảnh Kha từ ống tay áo lấy ra hai kim nguyên bảo đặt trên bàn: "Tiền đặt cọc."
"Tạ đại Hoàng tử."
Thanh Phong đem số bạc đó cất vào cái túi bên hông, trong nháy mắt túi vải phồng lên, người sáng mắt vừa nhìn liền biết bên trong có gì. Cảnh Kha thở dài nói: "Ngươi có ngốc hay không? Ngươi để mặc ở đó, nhỡ bị kẻ xấu cướp mất thì phải làm sao?"
"Ồ." Thanh Phong cúi đầu nhìn nhìn, cười cười với Cảnh Kha rồi sau đó lấy ra nhét vào ống tay áo. "Đã đến lúc quay trở về với Tuyết Diên rồi." Nàng gật gật đầu với chủ tiệm Tôn, quay người rời đi.
Cảnh Kha trong lòng trống rỗng, đuổi theo vài bước, nhìn tà áo màu xanh lá của nàng biến mất trong tầm mắt. Hắn quay người lại nhìn số tranh chữ kia, làm gì bán cho đại nhân? Phụ hoàng kiêng kị nhất chuyện kết bè kết cánh, đơn giản hắn chỉ mua để treo ở trong nhà.
Nếu nói đến Cảnh Kha, từ nhỏ hắn đã trầm tình, không hợp với bọn người Mục Yến Khê và Tống Vi. Hắn coi trọng người không chiếm hữu được, giống như Tống Thanh Phong, hắn nhất định phải có được. Hắn ta có thể chờ được, ba năm, năm năm, mười năm, giang sơn đổi chủ, không ai che chở được bọn họ, Tống Thanh Phong chỉ có thể ở bên gối của mình.
Thanh Phong trở về phủ, đem hai cái kim nguyên bảo cho Tiểu Thất và Tuyết Diên mỗi người một cái.
Tiểu Thất định nói cái gì, Tuyết Diên khẽ thọc cánh tay hắn ta, kéo hắn ta ra khỏi phòng: "Ngươi đừng hỏi tiểu thư vì sao lại thưởng, lúc đưa kim nguyên bảo này đã nén giận. Tiểu thư nhìn thấy sẽ khó chịu." Sau đó nàng đem chuyện hôm nay đụng phải Cảnh Kha tinh tế kể lại. Tuyết Diên đúng là hiểu Thanh Phong.
Thanh Phong đã gả cho Lan Thương, thế nên không muốn hắn chịu bất cứ ô dành nào. Nhưng Cảnh Kha kia là đại Hoàng tử, hôm nay đụng phải, không thể làm loạn, nếu không ngày nào đó sẽ hại đến Lan Thương. Thanh Phong không muốn Lan Thương vì mình mà chịu ám chiêu gì đó của Cảnh Kha, chỉ đành giả ý nhận kim nguyên bảo của hắn ta. Nhưng trong lòng nàng đã tính toán kĩ, nhất định phải tự mình mở cửa hàng, không phải qua tay chủ tiệm Tôn nữa. Thanh Phong đã nhìn ra, chủ tiệm Tôn là tâm phúc của Cảnh Kha.
Không muốn tiếp tục phiền lòng về chuyện này nữa, nàng nhìn ra bên ngoài, trời đã tối. Vì thế đứng dậy gọi Tuyết Diên cùng mình chuẩn bị thức ăn.
Không biết vì sao Lan Thương đã nhiều ngày khóe miệng nổi vết bỏng rộp lên, Thanh Phong cố ý làm cho hắn một ít đồ ăn hạ hỏa. Hôm nay nàng làm tương đậu xanh, rau răm thái nhỏ kèm gỏi nguội, củ cải chua và canh vịt. Canh vịt xèo xèo trên bếp nhỏ, Thanh Phong cầm lấy xương quạt đã mài trong tay, keo lại, sau đó bó lại rồi để sang một bên, sau bảy ngày sẽ cứng lại, coi như quạt đã xong.
Hôm nay Lan Thương về hơi muộn, lo lắng Thanh Phong đợi lâu, lúc đi bộ lòng bàn chân như có gió, ngay cả Tĩnh Niệm công phu rất tốt đuổi theo đến chuột rút. Cậu ta liên tục ở phía sau hắn kêu: Chậm một chút, đại nhân!
Lan Thương vào viện, ngửi thấy mùi canh vịt, cảm thấy hơi đói. Thanh Phong thấy hắn vào viện, đứng dậy đi múc canh vịt, chỉ vào một bàn đồ ăn nhỏ nói: "Mau ăn đi! Đều để giải hỏa đấy."
"Được." Hắn múc một muỗng canh vịt đưa vào trong miệng, vô cùng thanh đạm, thật sự để hạ hỏa cho mình, trong lòng không khỏi cười cười. Thanh Phong tất nhiên không biết lửa giận của hắn từ đâu đến, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, chỉ khổ không nói nên lời mà thôi. Lan Thương không giống các đại nhân khác, dù giao hảo với rất nhiều người, nhưng những chuyện thầm kín này có thể hỏi Mục lão tướng quân không?
Sau khi dùng cơm xong, hắn cùng Thanh Phong ra ngoài tiêu thức ăn. Từ sau khi hồi kinh, hai người đều khiêm tốn, có lễ và nguyên tắc, lúc đi đường thì một trước một sau, lúc ở trong viện của Thanh Phong cũng là ngồi đối diên. Lúc này dù trời sáng hay tối gì cũng rất lạnh, Thanh Phong mặc thêm một cái áo khoác, đi theo phía sau Lan Thương. Ngõ nhỏ không một bóng người, bóng dáng hai người in trên mắt đất, khoảng cách trông rất xa. Trong lòng Thanh Phong còn nghĩ đến chuyện ban ngày thấy Cảnh Kha, có chút thất thần.
"Thanh Phong."
Thanh Phong lấy lại tinh thân, suýt chút nữa đụng phải người Lan Thương, hai duỗi tay đỡ hai vai nàng, dựng nàng thẳng lên: "Sao nàng trông có vẻ có nhiều tâm sự vậy?"
"A... Không có việc gì." Thanh Phong vẫn còn do dự không biết có nên nói cho Lan Thương hay không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ bỏ. Nhưng cửa hàng vẫn muốn mở, vì thế nàng mở lời: "Lan Thương, ta muốn cùng ngài thương nghị một chuyện." Ngữ khí nàng thực trịnh trọng.
"Ồ." Lan Thương thấy nàng trịnh trọng như vậy, mau chóng tiếp nhận: "Chuyện gì?"
"Ta muốn mở một cửa hàng... Kỳ thật trước đây đã từng nghĩ tới, nhưng lúc ấy trong tay không đủ bạc. Lúc này có tích cóp được một ít, hôm nay tính toán một chút thì vừa đủ." Thanh Phong nhìn nhìn sắc mặt của Lan Thương, hắn đang nghiên đầu tập trung nghe nàng nói chuyện. Thấy hắn không phản ứng gì, nàng nói thêm: "Ta biết trong triều rất nhiều đại nhân mặc gì mở cửa hàng nhưng cũng để người khác xử lý, bởi vì không muốn để nữ tử xuất đầu lộ diện... Nếu ngài muốn..."
"Ta cũng muốn mở." Lan Thương không ngờ Thanh Phong lại muốn bàn bạc chuyện này với mình, nhiều ít có chút cảm động vì mọi chuyện Thanh Phong đều đem hắn để ở trong lòng: "Ta cũng muốn mở. Chúng ta không thích phong cách trong triều, ta cũng không phải là loại người cổ hủ đó, chìa khóa và gia sản của ta đều ở chỗ nàng, từ giờ bổng lộc cũng giao cho nàng, nàng tự mình định đoạt dùng chúng như thế nào."
"Đương gia chủ mẫu sao?" Thanh Phong bật cười thành tiếng: "Ta còn chưa bao giờ gặp qua một đương gia chủ mẫu bằng tuổi ta như vậy."
"Ừ. Thanh Phong chủ mẫu." Lan Thương nắm lấy tay nàng, "Nàng muốn mở cửa hàng gì?"
"Tranh chữ và một số đồ dùng."
"Cái này hay, còn có thể bán một ít sách cổ, sách trong thư phong ta là mua từ một chỗ bán sách, đến lúc đó ta sẽ nói với nàng."
"Bán thêm vài cái án thư, có thể dùng uống trà, viết chữ, đọc sách, bán những cái đó giúp cho một người ngày thường khó được thanh tịnh có một nơi để an tĩnh." Thanh Phong cũng nói ra tính toán của mình.
Lan Thương dưới ánh trang nhìn nàng, nữ tử này tâm địa mềm mại trong trẻo, bất cứ lúc nào cũng mang theo một lòng từ bị. Hắn nhịn không được duỗi tay ôm lấy bả vài nàng: "Thanh Phong, nàng vẫn chưa nói sau khi thành thân sẽ ở đâu..."
"... Ta nghe theo ngài."
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn hỏi thăm cái sân giữa hai chỗ chúng ta ở là của ai, nếu nghe nói không còn người ở nữa, chúng ta sẽ mua nó, mở thành ba cái sân, tuy kém so với Tống phủ, nhưng vẫn có thể giúp nàng thoải mái hơn. Trước mắt ta muốn cùng nàng ở đó trước, nếu đổi chỗ nàng sẽ không được thoải mái, thế nào?"
"Ừm", Thanh Phong đỏ mặt gật đầu, nhịn không được nhón chân nhẹ nhàng hôn lên cằm Lan Thương một cái, nhỏ giọng nói: "Đa tạ chàng, Lan Thương."
Lan Thương cảm thấy trái tim nhồn nhột như có con chuồn chuồn nước lướt qua, mấy ngày nay từ lúc ở bên ngoài trở về, hai người vẫn chưa thân mật quá như vậy. Đằng trước có một cây cổ thụ, rễ cây bị bóng tay che khuất, trời tối om, hắn kéo Thanh Phong đứng dưới tàng cây, nhẹ nhàng hôn nàng. Vết bỏng rộp trên môi hắn thật là mất hứng, khiến hắn đau đớn kêu lên một tiếng. Thanh Phong nhìn bộ dạng hắn nhíu mày nhịn không được bật cười, tiếp tục nhón chân dùng lưỡi khẽ liếm xung quanh vết bỏng rộp của hắn một chút, vừa ngứa vừa đau, khiến thân thể Lan Thương nhất thời mất kiểm soát. Hắn hơi lùi về phía sau một bước: "Ta về đi?"
Thanh Phong đại thể không biết chính mình vừa mới làm cái gì, đi tới cầm tay hắn, cùng hắn trở về.
Trên đường trở về đối với Lan Thương nhiều ít cũng xem như dày vò, đến khi đến cửa viện Thanh Phong, nhìn nàng vào cửa, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái một chút. Trong lòng, hắn cười thầm mình đúng là không có tiền đồ, lắc đầu vào viện.
Cảnh thúc thấy hắn vào cửa, lấy một phong thư đưa cho hắn, Lan Thương mở ra xem, là tin tức đến từ Vô Diêm trấn. Mở đầu đã gọi hắn là Âu Dương tiên sinh, không phải Hồi Xuân thì là ai? Nhớ tới mình còn chưa đích thân báo cho nàng ta việc mình muốn thành thân, hắn đi vào thư phòng cầm bút lên, giữ hồi lâu, song một chữ cũng chưa viết được. Hắn thở dài buông bút, mở cửa sổ ra ngắm trăng.