Thanh Phong mơ hồ nghe được những động tĩnh bên ngoài, cùng với câu nói nặng nề của Tuyết Diên kia, lường trước đã xảy ra chuyện gì, song lại không có hứng thú để hỏi. Nàng đứng dậy thắp đèn, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn. Căn bệnh mà nàng phải gánh chịu từ khi mẫu thân qua đời thiếu chút nữa lấy mạng nàng. Lúc ấy Tuyết Diên và Tiểu Thất còn chưa tới, nha đầu bên người là của hồi môn của đại nương, người bị bệnh còn phải xem sắc mặt của nha đầu. Cửa đóng sầm lại, bát thuốc đang cầm trên tay đặt mạnh xuống bàn, nàng ta uống một ngụm nước lạnh rồi quay đầu đi. Đó là lần đầu tiên Thanh Phong cảm nhận được thế nào là ấm lạnh. Nàng còn muốn nói với phụ thân vài câu, nhưng lại ở ngoài cửa nghe thấy ông nói với người thiếp mới: "Cho nàng một đứa con trai, giống ai cũng được, ngàn vạn lần đừng giống Thanh Phong, trong nhạt nhẽo không có phúc khí, không vui vẻ chút nào."
Thanh Phong bị bệnh ước chừng hơn một tháng, sau đó tam ca thời niên thiếu, trên đầu đeo lụa trắng bước vào phòng ngủ của Thanh Phong: "Tống gia không đối đãi tốt với chúng ta, nhưng chúng ta không thế cứ như vậy được. Tam muội, chúng ta phải sống." Tam ca cũng đã mất đi mẫu thân.
Mà nay khi Thanh Phong nhớ tới những việc này, cảm giác vẫn rõ ràng trước mắt, rõ ràng đã rời khỏi Tống gia lâu như vậy, song Tống gia lại âm hồn không tan.
Nàng thêu khăn cho tam ca, tam ca thích sạch sẽ, khăn bẩn một chút đã lập tức đưa hạ nhân cầm đi giặt, một ngày phải dùng bảy, tám chiếc. Khăn của Thanh Phong thêu không phổ biến, tam ca dùng rất vừa lòng.
Hôm nay Lan Thương ở phủ nha bận rộn cả ngày không kịp ăn uống gì, ra khỏi phủ nha đã thấy Triệu Việt Khê mang theo hộp đồ ăn đứng dưới ánh trăng, thái độ hèn mọn của nàng ta khiến Lan Thương sửng sốt.
"Hôm qua thấy Âu Dương đại nhân tựa hồ ăn không quen những món điểm tâm đó, hôm nay ta tự mình mang theo một ít thức ăn đưa cho Âu Dương đại nhân nếm thử." Triệu Việt Khê đem hôm đồ ăn đưa trước mặt Lan Thương, nàng vừa ý một người, tất nhiên sẽ phải đem người này tìm hiểu cho rành mạch. Nhưng chuyện của hắn thực ra không khó tìm hiểu, mỗi ngày hạ chức đều đi đến nhà của Tống Thanh Phong dùng cơm. Triệu Việt Khê thông tuệ, cho dù ăn uống của nam nữ trên đời này không liên quan đến nhau, nhưng cả ngày cùng nhau dùng cơm, sớm muộn gì cũng sinh ra cảm tình.
"Đại nhân." Tĩnh Niệm lên tiếng gọi Lan Thương một câu, Lan Thương quay người nhìn cậu. Còn không đợi Tĩnh Niệm nói chuyện, Triệu Việt Khê đã nói trước: "Chúng ta vào trong kiệu ăn trước đi? Đồ lạnh ăn sẽ không ngon."
Lan Thương lắc lắc đầu: "Xin lỗi Việt Khê tiểu thư, hôm nay ta còn có việc." Lan Thương muốn đi xem một chút quân cờ chỗ Thanh Phong đã làm xong chưa, làm xong quân cờ rồi thì nên làm bàn cờ. Nói xong hắn xoay người đi, lại nghe thấy phía sau vang lên một tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy Triệu Việt Khê đang đứng dựa vào trống kêu oan. Nhìn thấy Lan Thương quay đầu lại, nàng ta lại nhìn hắn cười cười xin lỗi: "Có lẽ là do chờ đã lâu nên chân đã tê mỏi, lại thêm phơi nắng cũng lâu nên có chút choáng váng đầu."
"Tĩnh Niệm, giúp Việt Khê tiểu thư lên kiệu đi?" Cỗ kiệu của nàng ta dừng ở cách đó không xa, Lan Thương không ngốc, ngồi ở trong kiệu thì phơi nắng ở chỗ nào? Nhưng hắn không đành lòng nói rõ ra, đi theo phía sau Tĩnh Niệm đưa Triệu Việt Khê lên kiệu. Triệu Việt Khê ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt lấp la lấp lánh, rõ ràng là muốn khóc.
Lan Thương thực sự chưa bao giờ đối phó với chuyện như vậy, cầu cứu nhìn Tĩnh Niệm, nhưng khi nghĩ lại, cậu ta nhỏ như vậy thì biết cái gì! Trầm tư một lúc lâu, hắn nói: "Hôm nay cả ngày đều mệt mỏi, không thể dành hết thời gian cho Việt Khê tiểu thư, xin thứ lỗi."
"Ta đây... tiễn đại nhân đi nhé?" Việt Khê tự hạ thấp cái tôi của mình, trước khi ra cửa phụ thân có nói qua, phải coi trọng hắn, không được cao cao tại thượng. Triệu Việt Khê thật sự không hiểu được, nay mạch máu của phụ thân nàng ta lại nằm chặt trong tay Lan Thương.
Nàng ta lần nữa thoái nhượng, Lan Thương cũng không muốn làm mất mặt nàng ta, chỉ đành gật gật đầu.
Hai người song song đi về phía phủ của Lan Thương, Tĩnh Niệm đi theo phía sau, chuyện Thanh Phong bị bệnh đến nay vẫn chưa nói cho đại nhân biết, ở trước mặt Triệu Việt Khê lại càng không thể nói.
Tới đầu ngõ, Việt Khê nhìn thấy cửa nhà Thanh Phong mở, nói khẽ với Lan Thương một câu: "Âu Dương đại nhân lại tiễn ta một đoạn đường đi? Ta sợ tối."
Lan Thương hết kiên nhẫn, không muốn thoái nhượng nữa, duỗi tay chỉ chỉ cỗ kiệu của nàng ta: "Việt Khê tiểu thư vất vả một ngày, vẫn nên ngồi lên kiệu trở về đi, để tránh mệt nhọc quá mức mà tổn hại đến bản thân mình."
Triệu Việt Khê hôm nay phải cúi đầu khom lưng đã thực chịu nhiều ủy khuất, nghe Lan Thương nói như vậy rốt cuộc cũng không chịu được nữa. Nàng ta cắn chặt môi, cúi người chào hắn rồi xoay người đi. Khóe mắt ngậm lấy nước mắt, cảm thấy hôm nay chịu chuyện bất bình lớn, ngày sau nhất định phải đòi lại gấp bội. Lan Thương nhìn cỗ kiệu của nàng ta được nâng đi, xoay người nhìn Tiểu Niệm như có gì muốn nói với hắn lại thôi.
"Làm sao vậy?"
"Vị tiểu thư này luôn tới tìm ngài." Tĩnh Niệm hơi dẩu miệng, cậu ta không thích Triệu Việt Khê, trực giác cho biết vị tiểu thư này có tâm kế rất tàn nhẫn. "Tam tiểu thư bị bệnh, ban ngày Tiểu Thất có tới, nói muốn ngài đến xem."
"Bị bệnh? Khi nào?"
"Nói là sau giờ ngọ hôm qua."
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao trong viện nàng lại tắt đèn sớm.
Hắn đưa tay gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì. Đợi một chút, vẫn là không có động tĩnh.
Lan Thương có chút lo lắng Thanh Phong xảy ra chuyện, chỉ vào tường viện cao lớn kia: "Có trèo qua được không?"
Đây là muốn mình trèo tường cậy khóa sao? Tĩnh Niệm trong lòng lẩm bẩm một câu, động tác mau lẹ, theo vách tường bò lên, chân vừa với chạm được tường bên trong viện đã nhìn thấy trong viện có hai người đang quái khiếp đứng đó, nam tử giờ một cái xẻng, nữ tử giơ một cây gậy, nhỏ giọng mắng hắn: "Tên trộm lớn mật!"
Tĩnh Niệm lấy lại bình tĩnh, duỗi tay ôm quyền: "Là ta là ta."
Tuyết Diên nghe ra là Tĩnh Niệm, buông gây mắng cậu ta: "Ngươi tới làm cái gì?"
"Đại nhân gõ cửa thấy các ngươi không trả lời, lo lắng các ngươi có chuyện, lệnh ta trèo tường vào xem."
"Đại nhân các ngươi thật bản lĩnh." Tuyết Diên vừa mới khóc xong, vẫn chưa nguôi được cơn tức giận, nhưng khi nghe thấy Âu Dương Lan Thương tới thăm nàng, tâm tình nhất thời tốt lên. Nàng ta xoay người đi mở cửa.
"Tiểu thư tốt hơn chút nào chưa?"
"Không tốt." Tuyết Diên quay đầu đi, không muốn nhiều lời.
Lan Thương bị nghẹn một câu cũng không giận, đi đến trong phòng ngủ của Thanh Phong, nói: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động.
"Đang dùng cơm sao?"
Yên tĩnh không một tiếng động.
"..."
Yên tĩnh không một tiếng động.
Thanh Phong đang thêu khăn, nghe thấy giọng nói của Thanh Phong lại rối bời, không cẩn thận kim đâm vào ngón tay, vội vàng nhét khăn vào trong miệng ngậm lấy.
Lan Thương quay người lại hỏi Tuyết Diên: "Lan trung nói thế nào? Hôm nay ăn cơm chưa?"
"Nghe nói dạ dày với ruột bị lạnh, không được thức đêm. Sáng hôm nay có uống một chén cháo trắng, nhưng tới bây giờ vẫn chưa ăn gì khác."
"Ồ. Vừa hay ta cũng chưa ăn gì, ta đi nấu ít cháo." Lan Thương nói xong vào tiểu bếp nhóm lửa, hai năm kia mẫu thân thường ăn mì sợi và cháo, ăn cái khác bụng sẽ đau không ngừng lại nhổ ra. Cách nấu cháo Lan Thương đã biết, lửa nhỏ nấu chậm, nghe thấy tiếng cháo ục ục vang, tâm liền an tĩnh lại.
Hắn dựng tai lên nghe động tĩnh trong phòng, nàng một chút động tĩnh cũng không có. Hắn quay đầu chỉ chỉ vào phòng ngủ nàng: "Không có việc gì chứ?"
Tuyết Diên lắc lắc đầu: "Lúc trước bị bệnh cũng như vậy, không quan tâm tới người khác."
Điểm này thật ra rất giống chính mình. Lan Thương thầm nghĩ.
Đã nấu xong cháo, Tuyết Diên mở cửa, nhìn thấy Thanh Phong khoác xiêmm y đang ở dưới đèn thêu khăn, hắn đứng ở cửa do dự hồi lâu, vẫn là đem cháo đưa cho Tuyết Diên: "Nam nữ khác biệt, ta đi vào không thích hợp. Ngươi bảo tam tiểu thư uống cháo đi?"
"Ai!" Tuyết Diên có chút động lòng, Âu Dương đại nhân có thể sắn tay áo vì tiểu thư nấu một chén cháo trắng này, thật nằm ngoài ý liệu của nàng ta. Nàng ta nhận lấy khay rồi vào trong, đặt ở trên bàn nhỏ: "Âu Dương đại nhân tự mình nấu cháo cho tiểu thư, tiểu thư dùng một ít đi?"
Bàn tay Thanh Phong dừng lại, ánh kim từ giữa ngón tay nàng chợt lóe lên. Không hiểu sao nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Nàng buông kim chỉ xuống, quấn chặt, đưa lưng về phía Tuyết Diên.
Lan Thương ở kia nghe được thanh âm bên trong, bất chấp lễ nghi mà bước vào. Nhìn thấy người trên giường co lại thanh một quả bóng nhỏ, sống lưng khẽ phập phồng, hình như đang khóc.
Hắn chuyển ghế ngồi ở bên cạnh giường nàng, cũng không nói lời nào, cứ ngồi như vậy. Ánh mắt hắn vẫn dán trên sống lưng của Thanh Phong, chính điều đó đã khiến đáy lòng Thanh Phong như bị thiêu đốt.
Thanh Phong biết được, mình xong đời rồi.
Âu Dương Lan Thương chính là kiếp nạn của mình.