Thấm thoát thời gian trôi qua, hôm nay là ngày Tần Khải Ngôn quay về nhà. Anh có gọi cho dì Phương dặn dì tối nay làm thêm một phần ăn cho mình, Diệp Thanh Dao đứng một bên, áp tai vào nghe thấy liền giành cơ hội đi chợ.
Nói là giành chứ thật ra là cô phải năn nỉ dì Phương đến khô cả họng bà ấy mới miễn cưỡng đồng ý cho cô đi, đương nhiên trợ lý của anh sẽ là người hộ tống Diệp Thanh Dao.
A Sâm cùng cô vào một siêu thị lớn tại trung tâm thành phố, anh ta là người đẩy giỏ xe, còn cô là người lựa đồ ăn. Đi được hai vòng thì giỏ xe đã được Diệp Thanh Dao chất thành một cái núi, A Sâm hết nhìn cô lại nhìn đống đồ ăn trước mặt mà dở khóc dở cười. Không biết có nên khuyên cô bỏ lại một nửa hay không.
Hai người thanh toán xong thì trợ lý Sâm khệ nệ xách hết túi lớn, túi nhỏ hổn hển thở: “Mợ đứng đây đợi tôi, tôi đi lấy xe rồi sẽ quay lại liền.”
Diệp Thanh Dao ngoan ngoãn gật đầu, trong lúc cô đợi trợ lý Sâm đi lấy xe thì bản thân lại nhìn thấy bên kia đường có một quán ăn vặt vỉa hè. Cô nuốt nước bọt một cái “ực” kìm nén sự thèm thuồng đang tuôn trào trong người, nhưng mà sự ham ăn thường ngày của cô đã đánh bại được lý trí một cách dễ dàng.
Diệp Thanh Dao liền băng qua đường, mỉm cười nhìn ông chủ: “Chú ơi, phiền chú lấy cho cháu 10 xiên chả cá với 2 phần há cảo.”
“Được, có ngay.”
Ông chủ nghe cô gọi món mà bật cười, không nghĩ đến một cô gái nhỏ nhắn như thế này mà lại có sức ăn lớn đến thế.
Diệp Thanh Dao nhận lấy đồ ăn, rồi vội vã chạy qua chỗ lúc nãy để chờ trợ lý Sâm. Cái mũi nhỏ của cô không ngừng hít hà lấy mùi hương của chả cá cùng há cảo đang yên vị trong túi.
Thật thơm! Hắc hắc, cô muốn cùng anh ăn những thứ này khi cả hai ngồi xem phim hoặc cùng nhau nói chuyện a. Đã một tháng rồi, liệu anh có nhớ cô hay không nhỉ?
Còn cô thì rất nhớ cái tên mặt lạnh ấy.
Bây giờ cô sẽ về và nấu một loạt các món ăn rồi ngồi chờ anh về, Diệp Thanh Dao rất muốn xem thử biểu cảm lúc đó của anh sẽ như thế nào. Càng nghĩ tâm trạng cô càng phấn khích và mong chờ.
“Nhanh! Kết liễu cô ả đi.”
Bỗng từ xa một chiếc Lamborghini màu trắng phóng như lao về hướng cô, Diệp Thanh Dao lúc này không hề cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề mình, bởi cô đang nghĩ đến hai người sẽ có thái độ như thế nào khi gặp nhau.
“CẨN THẬN CÔ BÉ.” Nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người đàn ông, Diệp Thanh Dao quay lại, nhưng còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy chiếc xe kia ngay trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt cô lộ rõ vẻ kinh hãi.
[5]
[4]
[3]
[2]
[1]
“RẦM” một tiếng, tất cả mọi thứ như ngưng đọng. Diệp Thanh Dao cảm nhận được cơ thể mình nhẹ hẫng như cục bông, hết bay lên rồi lại rớt xuống mặt đất một cái “bịch”.
Chiếc xe gây án nhân cơ hội mấy người kia còn đang bàng hoàng thì đã phóng con xe chạy mất dạng.
Lúc này Diệp Thanh Dao thấy đầu mình man mát, cả người đã mềm nhũn từ lúc nào, chút sức lực cũng như bọt biển mà tan biến không chút dấu vết. Trước mắt cô ngày càng nhòe đi, chúng tối dần, tối dần.
Mệt quá đi! Cô muốn ngủ, cô không thể dậy nấu ăn cho anh rồi. Liệu anh có giận cô hay không?
Có vì vậy mà bỏ rơi cô hay không?
Khải Ngôn, xin lỗi anh. Tôi lại làm loạn nữa rồi.
Trước khi mất đi ý thức, bên tai Diệp Thanh Dao vẫn nghe được giọng trợ lý Sâm và những người xung quanh: “Mợ ráng lên, tôi đưa mợ đến bệnh viện ngay. Đừng có ngủ, làm ơn đừng ngủ. Cậu chủ sẽ về trong hôm nay với mợ mà.”
“Mau mau tránh ra một bên để cậu ấy đưa con bé đến bệnh viện, đừng cản đường chứ.” Người đàn ông trung niên hồi nãy bán đồ ăn cho cô, không nhanh không chậm trách móc những người đi đường.
Tại bệnh viện Quốc tế S&S.
Cánh cửa phòng cấp cứu không ngừng đóng đóng mở mở, y tá cứ một chút lại chạy đi lấy túi máu khiến cho trợ lý Sâm càng ngày càng toát mồ hôi lạnh. Nếu Diệp Thanh Dao có mệnh hệ gì thì anh có trăm cái đầu cũng không thể rửa sạch tội.
Anh ta vội vã gọi điện cho Tần Khải Ngôn: "Cậu chủ, mợ chủ bị tai nạn đang được cấp cứu trong bệnh viện." A Sâm run rẩy nói.
“Bệnh viện nào?”
“Quốc tế S&S ạ.”
Nghe được đáp án, Tần Khải Ngôn lập tức tắt máy: “Lập tức tới bệnh viện." Anh cau mày ra lệnh.
Cửu gật đầu, sau đó đánh tay lái quay xe một cách điêu luyện. Anh đạp ga hết tốc lực nhất có thể, Tần Khải Ngôn đặt văn kiện xuống một bên, trầm mặc suy nghĩ.
Tai nạn sao? Cô ấy vốn là người cẩn thận, không thể nào qua đường mà không nhìn.
Chẳng lẽ???
Chợt ánh mắt Tần Khải Ngôn lóe lên tia lạnh lẽo, dường như anh đã đoán ra kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này. Ha, cái gì mà bị tai nạn chứ? Rõ ràng đó là một vở kịch của bọn chúng dựng nên.
Tốt lắm, không nhắm vào anh được thì chuyển mục tiêu vào người bên cạnh anh? Hơn nữa bọn chúng lại nhẫn tâm xuống tay với một cô nàng ngốc nghếch như vậy?
Hừm, ra tay cũng đủ độc đấy chứ.
***
“Tình hình thế nào rồi?”
“Cậu chủ tới rồi, bác sĩ nói mợ tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên vẫn cần phải nằm viện theo dõi, hiện tại mợ đã được đưa vào phòng hồi sức.”
“Được, tôi biết rồi. Mà này, cậu đừng gọi cô ta là mợ nữa, sau này cứ gọi là cô Diệp đi.” Tần Khải Ngôn gật đầu rồi dặn dò.
Mối quan hệ của anh và cô không thân thiết đến nổi phải để người của anh gọi cô là mợ. Cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa mà thôi, không phải bà Tần thật sự.
Trong phòng bệnh, Diệp Thanh Dao đang không ngừng mơ thấy ác mộng. Cả gương mặt tái nhợt vì vừa mất máu quá nhiều, bây giờ lại vì cơn ác mộng kia dọa cho sợ đến nổi trắng bệch. Mồ hôi ngày một chảy nhiều đến tội nghiệp.
Hàng lông mày của cô khẽ lay động, bỗng Diệp Thanh Dao mở mắt ra rồi lại nheo mắt lại. Bởi mở mắt quá nhanh khiến mắt cô không kịp thích ứng với ánh sáng, đến khi đã ổn định thì cô đảo mắt nhìn một vòng trong phòng. Diệp Thanh Dao khẽ nhíu mày chịu đựng cơn đau từ đầu truyền đến.
Đây là đâu? Thiên đường ư, không đúng… thiên đường không thể nào có những thứ này. Diệp Thanh Dao bắt đầu lục lọi lại ký ức.
Chẳng phải nàng bị đại tỷ của mình – Diệp Thanh Thanh cho người bắt ép uống thuốc độc chết rồi sao?