- Tần Phủ chủ, Điện chủ kêu ngươi trực tiếp đến hậu hoa viên gặp, thuận tiện mang theo hai vị thị nữ của ngươi. Điện chủ nói lâu rồi chưa gặp các nàng, thuận tiện muốn gặp mặt.
Diêm Tu chỉ Hồng Miên, Lục Liễu đứng bên ngoài nói.
- Làm phiền Diêm tổng quản.
Tần Vi Vi chắp tay tạ ơn, Diêm Tu chắp tay cười đáp lễ, trực tiếp xuất cung.
Hồng Miên, Lục Liễu được cùng gọi vào cung, có chút ít hưng phấn, nơi này người bình thường không có tư cách tiến vào, càng không nói là thị nữ, hai nàng có thể đi vào nhất định là ưu đãi.
Sâu trong cung cấm là cung điện uy nghiêm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai tên tu sĩ mắt lộ ra vẻ cảnh giác nhìn về phía bên này. Đây là lần đầu tiên nhị nữ nhìn thấy cung điện lớn như vậy. Càng vào sâu càng có chút khẩn trương, không biết Miêu Nghị hiện tại có hình dáng như thế nào rồi.
Rất nhanh có một cung nữ nhanh nhẹn tiến đến, sau khi hành lễ dẫn đường cho các nàng.
Cả nhóm đi đến hậu hoa viên hoa cỏ um tùm, Miêu Nghị cũng vừa từ trên đài ngắm cảnh đi xuống, cởi chiếc áo choàng, thuận tay đưa cho Thiên nhi.
Tần Vi Vi vội vàng dẫn nhị nữ tiến lên hành lễ:
Advertisement
- Ty chức tham kiến đại nhân, bái kiến nhị vị cô cô.
Miêu Nghị đưa tay đỡ lấy nàng, lại nhìn về phía Hồng Miên, Lục Liễu nói:
- Hai vị bên cạnh ngươi ta lâu rồi chưa gặp, nhớ năm đó cũng khi dễ ta không ít.
Hồng Miên, Lục Liễu nhất thời có chút không biết nên nói cái gì cho phải, nhất là Hồng Miên, ban đầu còn bắt nạt Thiên nhi và Tuyết nhi, hôm nay ngược lại phải hành lễ.
Miêu Nghị không so đo nhiều với hai người, đưa tay vẫy Tần Vi Vi, hai người ở trong hoa viên sóng vai đi về phía trước:
- Phải đi đến Đông Lâm phủ tiền nhiệm rồi?
Advertisement
- Vâng!
Tần Vi Vi đáp lời.
- Ta cố ý an bài ngươi ở gần đây, như vậy lui tới cũng tiện, sau này có thời gian rảnh rỗi thì tới đây. - Dạ!
Miêu Nghị quay đầu lại nói:
- Quay về nói với Diêm Tu một tiếng, sau này Tần Phủ chủ tới gặp ta không cần thông báo, cứ trực tiếp vào cung.
An bài thủ vệ trong cung thuộc phạm vi chức quyền của Diêm Tu.
- Vâng!
Trong hoa viên có mấy cung nữ cầm bình ngọc hứng sương, Miêu Nghị vừa nói chuyện với Tần Vi Vi, đi tới bên cạnh một cung nữ, duỗi ngón tay điểm lên một cánh hoa, Tuyết nhi nhanh chóng nói một tiếng, cung nữ lập tức bưng bình hứng giọt sương trong suốt chảy xuống.
Miêu Nghị vừa nói chuyện với Tần Vi Vi, ngón tay thỉnh thoảng điểm lên cánh hoa và lá cây, vị cung nữ bưng bình đi theo bên cạnh hầu hạ.
Một màn này khiến cho Hồng Miên, Lục Liễu không ngừng hâm mộ, cung điện lớn như vậy, vườn hoa xinh đẹp như vậy, còn có rất nhiều hạ nhân hầu hạ, hôm nay Miêu Nghị quả nhiên không phải là tồn tại thường nhân có thể với tới. Hai người nhìn tình cảnh chủ tử mình và Điện chủ ở chung một chỗ, cảm thấy sao mà xứng đôi, cái này rõ ràng là một đôi phu thê sáng sớm tản bộ trong hoa viên.
Hai người lại nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi đi ở phía trước, trong lòng mơ hồ có chút ghen tị, nếu không phải lão Phủ chủ nhúng tay ngăn cản, chủ tử mình đã là nữ chủ nhân của nơi này rồi, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là của chủ tử mình, hôm nay thì ngược lại, ngay cả chủ tử mình nhìn thấy hai nô tỳ phía trước cũng phải hành lễ, hai nữ nhân phía trước vốn nên ngồi ngang hàng với hai người chúng ta mới đúng.
Nghĩ đến đây, bọn họ bất giác lại nghĩ đến một chuyện làm tim đập rộn ràng, nếu chủ tử sớm thành vợ chồng với Điện chủ, vậy hai người cũng có thể trở thành thị nữ của Điện chủ ...
Hai người đang có ý nghĩ hết sức kỳ quái, đột nhiên nghe Miêu Nghị gọi:
- Hồng Miên, Lục Liễu.
Hai người vội vàng tiến lên:
- Có thị nữ.
Miêu Nghị nói:
- Ta và Phủ chủ các ngươi là quan hệ trên dưới, cũng là bằng hữu, hôm nay Phủ chủ các ngươi mới vừa tiếp nhận địa bàn mới, chắc chắn sẽ rất vất vả, cần phải hầu hạ tốt Phủ chủ các ngươi, nếu có chậm trễ tất không nhẹ tha.
Hắn bây giờ nói chuyện với người phía dưới, chính là không giận mà tự uy.
Vốn là lời nói quan tâm bằng hữu..., nhưng rơi vào trong lỗ tai mọi người, mùi vị cũng bất đồng, Tần Vi Vi thầm cắn môi, liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn đọc được thâm ý gì từ trên mặt Miêu Nghị.
Trong lòng Hồng Miên, Lục Liễu cũng khẽ động, tựa hồ nhìn thấy gì hi vọng, đồng thời khom người đáp ứng:
- Các thị nữ nhất định sẽ hầu hạ tốt Phủ chủ.
Ẩn ý trong lời nói chỉ có trong lòng hai người mới rõ ràng nhất.
Ba chủ tớ cuối cùng rời khỏi hậu hoa viên, xuất cung, xuống núi. Tần Vi Vi mặc một bộ bạch y như hoa lê nở rộ, đi tới đứng bên cạnh vật cỡi, quay đầu lại liếc nhìn đỉnh núi, phi thân lên ngựa, giơ một tay lên, dẫn dắt nhân mã dưới trướng mau chóng tiến về phía trước...
Mấy ngày sau, Miêu Nghị đúng hẹn xuất hiện trong cảnh nội Đông Lâm phủ, không mang theo tùy tùng, chỉ có Tần Vi Vi môi hồng răng trắng, nữ giả nam trang đi theo, Tần Vi Vi cũng không mang theo tùy tùng.
Hai người mặt đối mặt ngồi bên cạnh cửa sổ một tiểu điếm lâu đời ăn gì đó, đối diện là một cửa hàng lương thực, đang bị quan binh bao quanh.
- Oan uổng quá! Oan uổng quá! Chúng ta không ăn trộm, trốn thuế, ta muốn gặp Thành chủ đại nhân, ta muốn gặp Thành chủ đại nhân!
Chưởng quỹ bị quan binh đẩy ra ngoài cao giọng kêu lên.
Một gã võ quan dẫn đầu đi tới, trực tiếp dùng vỏ đao đập một cái, đánh cho tên chưởng quỹ miệng đầy máu tươi, răng cũng bay ra, trực tiếp ngất đi.
Bên trong tất cả hầu bàn lớn nhỏ, không bỏ qua một ai, toàn bộ bị bắt đi ra ngoài, từng túi lương thực cũng được mang ra, chất lên xe, cửa sổ buôn bán đã bị dán giấy niêm phong.
Miêu Nghị và Tần Vi Vi ngồi trên lầu đối diện, có thể nói là thờ ơ lạnh nhạt.
Đặt chén trà xuống Miêu Nghị đứng lên, rời đi, Tần Vi Vi đóng giả nam trang, quát lên:
- Tính tiền.
Sau đó ném ngân lượng lại trên bàn, đi theo Miêu Nghị rời đi.
Hai người không nhanh không chậm đi bộ trong thành, đi không bao xa, lại thấy rất nhiều người vây xem cửa một thanh lâu, chỉ thấy lão bản và các cô nương tô son điểm phấn bị quan binh ném ra. Giống như trước, niêm phong cửa hàng, bắt người, khấu đồ!