Cho nên nói Lan Hầu rất buồn bực, nhiều năm qua không nghe thấy tin tức của Miêu Nghị, kết quả vừa nghe tin chính là liên tiếp chuyện phát sinh. Hơn nữa bất cứ chuyện nào đều không phải chuyện đùa, kết quả gặp lại người này. Tại sao hắn lại gây chuyện thị phi trên địa bàn của mình, hắn không thể ngừng nghỉ một lát sao?
Miêu Nghị không biết đối phương đã biết không ít bí mật của mình, những nhiệm vụ bí mật mà hắn tham gia, không tiện tiết lộ ra ngoài, vì vậy chỉ có thể chắp tay giải thích:
- Đại Đô Đốc minh giám, Tiên Hành cung già mồm át lẽ phải, là Tiên Hành cung khiêu khích ta trước, cũng là người của Tiên Hành cung động thủ trước, ty chức thật sự bị bất đắc dĩ mới ra tay tự vệ, kết quả mới gây ra chuyện bất ngờ! Đại Đô Đốc, ở đây có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, có thể chứng minh những câu ty chức nói là thật! Người của Tiên Hành cung lúc này lớn tiếng nói:
- Đây tuyệt đối không phải bất ngờ, là có ý định giết người!
- Tất cả im miệng cho ta!
Lan Hầu quát lên một tiếng, quay đầu lại hỏi:
- Giết người nào?
- Điện chủ Trấn Đinh điện của Tiên Hành cung Ôn Cửu Hiền, Đại Đô Đốc mời xem!
Advertisement
Người của Tiên Hành cung dẫn Lan Hầu đến dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, chỉ thấy thi thể Ôn Cửu Hiền đã từ hồng chuyển sang trắng, thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.
Lan Hầu đưa tay kéo vạt áo, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay sờ sờ dấu vết của quả đấm và một dấu chân trên người Ôn Cửu Hiền, lại dò xét nội thương của Ôn Cửu Hiền, ít nhiều có chút kinh ngạc quay đầu lại liếc mắt nhìn Miêu Nghị, trong lòng thầm nhủ, thì ra người này tu luyện công pháp hỏa tinh, thật sự có chút môn đạo, không trách được Ngưu Nhị lại nổi danh đoạt băng phách ở Nam Cực Băng cung, đoán chừng chuyện này có liên quan đến chuyện hắn tu luyện công pháp hỏa tính.
Lan Hầu đứng dậy phất phất tay, ý bảo thủ hạ thu thập thi thể của Ôn Cửu Hiền, quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Bắt tất cả những người tham dự ẩu đả về! Tất cả người vây xem cũng mang đi!
Những người vây quanh thật sự không biết nói gì, chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta?
Advertisement
Nhưng bọn họ cũng không dám có dị nghị, tất cả điện chủ ở Xuân Hoa lâu tựa hồ bị bắt hết, toàn bộ đàng hoàng đi tới phủ đô đốc, Xuân Hoa lâu thoáng chốc trở nên vắng lạnh.
Những người khác bị mang đi cũng không sao cả, chỉ có Hoắc Lăng Tiêu âm thầm kêu khổ, người hắn không muốn đối mặt nhất chính là Lan Hầu, như vậy cũng có thể bị liên lụy, trong lòng cuồng mắng Miêu Nghị, ngươi đúng là thứ nấm mốc bám theo ta tám đời còn chưa hết!
Cánh cửa thiên lao mở rộng đang chờ bọn họ, một nhóm người đi vào, người của Mộc Hành cung và Nhật Hành cung cùng bị nhốt một chỗ, rất chen chúc, chật chội! Người của Tiên Hành cung bị nhốt riêng một chỗ, những người còn lại lần lượt chia ra những khu vực khác nhau.
Khi cánh cửa thiên lao đóng ‘cạch’ khép lại, lúc này có người cười ha hả, vui mừng mà nói:
- Các người đã từng thấy chuyện như vậy bao giờ? Từ trước tới nay đây đúng là lần đầu tiên, toàn bộ điện chủ bị bắt nhốt vào thiên lao, chuyện này là thế nào chứ.
- Liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta không ầm ĩ không gây náo loạn, Đại Đô Đốc bắt giam cả chúng ta là có ý gì?
- Ài! Tai bay vạ gió có hiểu không?
- Hiện tại cung chủ các cung đang đi theo Quân Sử đến Thiên Ngoại Thiên, Đại Đô Đốc không phải định nhốt chúng ta cho đến lúc các cung chủ trở về chứ?
Nghe những điện chủ ngồi trước cửa lao nói chuyện phiếm, Miêu Nghị ít nhiều có chút không biết nói gì, nhưng đây là lần thứ hai hắn bị bắt vào thiên lao, hắn có chút hoài nghi bát tự của mình có phải có xung đột với phủ đô đốc hay không.
Lần đầu tiên tới Đô thành đã giết người của phủ đô đốc, thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Lần thứ hai tới Đô thành lại giết người của nhà Hô Diên, cũng thiết lập quan hệ với phủ đô đốc. Đây là lần thứ ba rồi, hắn không muốn giết người, kết quả thất thủ đánh chết người ta, lại phải đụng độ với phủ đô đốc.
Miêu Nghị phát hiện mình mà đụng phải phủ đô đốc sẽ không chuyện gì tốt, thầm kêu xui xẻo.
Nhưng hắn cũng không nghĩ, nếu hắn không gây chuyệnk, người của phủ đô đốc tìm hắn làm gì?
Người bên phía Mộc Hành cung thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Miêu Nghị, trong lòng biệt khuất, bọn họ đã giúp người bị ghét nhất ở Đô thành đánh một trận, tiếp theo còn không biết sẽ phải chịu trừng phạt gì!
Miêu Nghị thở dài, quay đầu lại an ủi mọi người nói:
- Mọi người đừng lo lắng, phủ đô đốc không thể làm gì nhiều điện chủ như vậy đâu.
Không ai đáp lại. Cạch! Cánh cửa thiên lao một lần nữa mở rộng, có người tiến vào mở cửa một phòng giam, bất kể người bên này có ẩu đả đánh nhau hay không, chỉ vào một gã điện chủ không liên quan đến chuyện này, quát lên:
- Ngươi đi ra ngoài!
Người mang đi, cánh cửa đóng lại. Không bao lâu cửa lại mở ra, lại mang đi một gã, cứ lặp đi lặp lại như thế. Những người vây quanh, không tham dự ẩu đả sau khi rời khỏi đây cũng chưa có ai trở về.
Đến phiên Hoắc Lăng Tiêu, Hoắc Lăng Tiêu biết những người vây quanh đã cung cấp lời khai, trong lòng ít nhiều thở phào nhẹ nhỏm, thành thật khai báo những gì mình biết với phán quan, chỉ là có chút chột dạ nhìn Lan Hầu đang ngồi trên cao, cầm từng miếng ngọc điệp, mặt không có biểu tình quan sát.
Sau khi khai báo xong, phán quan thả hắn rời đi, nhưng khi đi tới cửa, đột nhiên nghe được thanh âm của Lan Hầu lạnh lùng vang lên:
- Hoắc Lăng Tiêu!
Vẻ mặt Hoắc Lăng Tiêu cứng đờ, cước bộ dừng lại, chậm rãi xoay người, chắp tay nói:
- Ty chức ở đây, không biết Đại Đô Đốc có gì phân phó?
Lan Hầu thậm chí không thèm nhìn hắn, tiếp tục xem những lời khai trên từng miếng ngọc điệp trong tay, lạnh lùng nói:
- Có một số việc tốt nhất đừng có suy nghĩ không an phận, ngươi gánh vác không nổi đâu!
Nói xong cũng không lên tiếng nữa, trong nội đường hoàn toàn yên tĩnh, đám phán quan phía dưới không biết tại sao Đại Đô Đốc đột nhiên toát ra một câu như vậy.