Ánh mắt Diệp Tiếu ngẩn ra, không ngờ ở đây lại gặp được người quen cũ. Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm đang vây quanh bàn bên cạnh, ba người ở chung một chỗ. Chẳng qua ba người này có chút thú vị, Cổ Tam Chính tập trung tinh thần nhìn chữ của Hoắc Lăng Tiêu, Diệp Tâm cũng thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hắn, còn Đàm Lạc lại thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Diệp Tâm.
Bình thường hành động này thật sự khó nhìn ra, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Hoắc Lăng Tiêu viết chữ, cho nên hành vi mờ ám của Diệp Tâm và Đàm Lạc rất dễ dàng thấy được, Miêu Nghị sửng sốt, ít nhiều cảm giác ra chút ít tin vịt từ ánh mắt kia.
Ổ Mộng Lan không chen chúc trong đám người, một mình chắp tay đứng dưới mái hiên thưởng thức cảnh đẹp trên hồ.
- Phàm tâm chưa hết, nhân sinh bao nhiêu, ta muốn hát vang...
Có người bắt đầu đọc nhỏ dòng chữ trên giấy trắng.
Chỉ thấy Hoắc Lăng Tiêu sau khi đưa thêm mực mấy lần, có thể nói là liền một mạch viết xong, đặt bút xuống, chắp tay cười nói với mọi người:
- Chư vị, kém cỏi rồi!
- Đẹp...
Advertisement
Đột nhiên một trận thanh âm trầm trồ khen ngợi vang lên, mọi người vỗ tay than thở. Một vị tửu cơ, bàn tay trắng nõn mài mực bên cạnh đã nhấc bức viết lên, cầm trong tay, chậm rãi đi lòng vòng cho mọi người xem.
- Kém cỏi rồi, kém cỏi rồi...
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi, Hoắc Lăng Tiêu không ngừng chắp tay tạ ơn, vẻ mặt khiêm nhường.
- Tốt!
Advertisement
Đột nhiên một tiếng kêu tốt đặc biệt vang dội vang lên, Miêu Nghị mạnh mẽ đẩy cửa đi vào, trực tiếp giật lấy bức thư họa trong tay tửu cơ, vẻ mặt thành thật gật đầu nói:
- Viết rất đẹp, nói là đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng.
Hắn đột nhiên nhô ra, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc và Diệp Tâm có thể nói là hai mặt nhìn nhau.
Hoắc Lăng Tiêu ngẩn ra, sau khi thấy rõ người vừa xuất hiện là ai, có chút há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra, đệ nhất thiên hạ? Không biết phân lượng của văn nhân tương đối nhẹ sao? Đây là ngươi đang hại ta hay là đang khen ta!
Trong lòng hắn rất rõ ràng, không ít người bên cạnh cùng sở thích chỉ kêu đẹp trầm trồ khen ngợi là được rồi, nếu ngươi dám nói đệ nhất thiên hạ, kêu người ta làm sao chịu được, bốn chữ ‘đệ nhất thiên hạ’ tuyệt đối là bốn chữ gây họa nhất trên đời.
Quả nhiên, không khí của hiện trường trong nháy mắt trở nên im lặng, vẻ mặt của không ít người bắt đầu lãnh đạm.
Miêu Nghị cũng không xen lẫn trong nghề này, làm sao biết được ý nghĩa ở đây. Hắn chỉ cho rằng mình vuốt mông ngựa khẳng định không tệ, xoay người cầm bức thư họa trong tay, cười nói với Hoắc Lăng Tiêu: - Đại ca. Chữ này tặng cho ta có được không? Tiểu đệ đem về nhất định sẽ trân quý.
Ngươi là đại gia của ta. Không hại ta ngươi sẽ chết sao! Trong lòng Hoắc Lăng Tiêu phát điên, muốn tung một cước đạp bay hắn, sờ sờ lỗ mũi, cả người không được tự nhiên nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Bên cạnh có người lãnh đạm hỏi:
- Hoắc Lăng Tiêu, vị bằng hữu kia là?
Hoắc Lăng Tiêu còn muốn liếc mắt đại khái, ai ngờ Miêu Nghị đã thu bức họa lại, chẳng biết xấu hổ chắp tay nói với mọi người: - Tại hạ là Miêu Nghị của Mộc Hành cung, cũng chính là ‘Miêu tặc’ nổi danh gần đây! Sau đó hắn lại chỉ một ngón tay về phía Hoắc Lăng Tiêu:
- Vị này là đại ca kết bái của ta!
Ổ Mộng Lan đang lơ lửng trên không, nhìn tình hình bên trong đám người kia, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhất là vẻ mặt như ăn phải độc dược của Hoắc Lăng Tiêu. Thiếu chút nữa làm nàng bật cười ra tiếng. - Miêu tặc!
Người nọ đột nhiên hừ hừ cười lạnh:
- Hoắc Lăng Tiêu, không ngờ ngươi lại làm bạn với người như thế, vậy mà cũng xưng là người có văn hóa.
Không ít người phụ họa theo hắn, hừ mũi tỏ ý khinh bỉ Miêu Nghị, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Miêu Nghị còn tưởng là văn nhân nhã sĩ là người tương đối có phong độ, hiện tại mới phát hiện cả đám đều không khác gì Hoắc Lăng Tiêu, lão tử cứ chọc giận ngươi đấy. Hắn tiện tay chỉ người kia, nghiêng đầu hỏi Hoắc Lăng Tiêu:
- Đại ca, đây là rễ hành từ đâu, chạy tới đây giả bộ vậy?
Hoắc Lăng Tiêu thật sự muốn tuyên bố tuyệt giao với tên ‘Miêu tặc’ này ở trước mặt mọi người, nhưng hắn không dám, sợ Miêu Nghị ngược lại đâm phá ‘gian tình’ giữa hắn và Trương Thiên Tiếu. Hiện giờ Miêu Nghị cũng không phải là người của Nguyệt Hành cung, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù Trương Thiên Tiếu cũng không gặp được, có thể làm gì được hắn.
Chỉ có thể trợn mắt nói:
- Hiền đệ đừng vội nói hưu nói vượn, đây là điện chủ Trấn Đinh điện của Tiên Hành cung Ôn Cửu Hiền, còn không mau mau chịu nhận lỗi.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Thiệt hay giả? Miệng lưỡi bén nhọn, mở miệng tổn hại người, cũng không giống loại người có thể làm bạn với văn nhân nhã sĩ.
Ôn Cửu Hiền lập tức nổi giận:
- Ngươi nói người nào?
Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Ai nói ta, ta nói người đó, hợp lý vô cùng, vuốt lương tâm thử nghĩ xem, có phải đạo lý này hay không, nếu nghe không quen thì tốt nhất câm miệng.
- Tiểu tặc lớn mật!