So sánh hai chuyện này với nhau, Miêu Nghị lập tức đưa ra suy đoán, chẳng lẽ quang hoa màu cam có thể làm cho người ta trở nên dâm đãng, còn quang hoa màu xanh có thể làm cho người ta trở nên nhát gan?
Nhưng điều thật sự khiến cho Miêu Nghị ngạc nhiên chính là, từ đâu Yến Bắc Hồng lại có được loại pháp bảo này? Chẳng lẽ lần trước nghe chuyện về thuyền rồng U Minh, hắn đã chạy đến Lưu Vân Sa hải tìm được hay sao?
Chuyện này rõ ràng không thể, đường xá xa xôi như vậy, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể thuận lợi tìm được thuyền rồng U Minh, cho dù có thể tìm được, dựa vào thực lực của Yến Bắc Hồng căn bản không thể lên thuyền đoạt bảo.
Thậm chí, cho dù Yến Bắc Hồng có cách lên thuyền đoạt bảo, vậy không thể trùng hợp tìm ra bảo đao giống cây đao trước kia của hắn như thế, ngoại trừ màu sắc bất đồng, kiểu dáng của hai cây đại đao hoàn toàn giống nhau, chẳng lẽ cây bảo đao của Yến Bắc Hồng thật ra vẫn đang còn?
Vậy bảo đao của Yến Bắc Hồng rút cuộc lấy được ở đâu. . . Miêu Nghị vô cùng hoài nghi.
Advertisement
- Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, hai người các ngươi đứng đó nhìn cái gì? Sớm biết như vậy ta đã cho bọn chúng giết chết các ngươi rồi, còn không mau giúp tới ta ngăn cản bọn chúng!
Yến Bắc Hồng kéo đao trên không trung đuổi theo đám người bỏ chạy, nhưng đuổi không kịp đột nhiên rống lên một tiếng, dường như có chút gấp gáp.
Lúc này vẻ mặt Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cứng đờ, nhìn nhau lộ vẻ lúng túng, phát hiện mình thật sự có chút không đúng, người ta tới giải vây cho mình, mình lại đứng ở dưới xem náo nhiệt, thật sự có chút không biết nói gì.
- Đến đây!
Advertisement
Tư Không Vô Úy rống một tiếng, cùng Triệu Phi song song bay vút vào không trung, gia nhập vào hàng ngũ bao vây chặn đánh trên không trung.
Hai mươi bảy người kia cũng không sợ bọn họ, lục tục chia làm ba tổ, chín người một tổ liên thủ chạy trốn, gặp gỡ Yến Bắc Hồng thì bỏ chạy, gặp gỡ những người khác thì ỷ vào người đông thế mạnh liên thủ điên cuồng tấn công, ngại phiền toái thì lách qua bỏ chạy.
Hai mươi bảy người này cũng thất đức, chạy trốn vòng quanh đám người Yến Bắc Hồng, trên căn bản cũng không đánh, cũng không chạy.
Bởi vì bọn họ đang kéo dài thời gian, một khi kéo dài tới bên phía Nhật Hành cung cảm giác có cái gì không đúng, nhất định sẽ nhìn đến tận cùng. Về phần chuyện lâm trận bỏ chạy chắc chắn không thể làm, nếu không quay về vị trí của mình khẳng định giữ không được.
Miêu Nghị đang lắc lư ngắm nhìn đuổi giết trên không trung, đột nhiên con ngươi co rụt lại, nhanh chóng thúc ngựa, liều mạng chạy như điên.
Có một nhóm người đoán chừng cũng ngại vòng tới vòng lui, xông tới phía hắn, đoán chừng là chuẩn bị thuận tay bắt hắn giải quyết.
Miêu Nghị không biết nói gì chạy trối chết, có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, một đám súc sinh lại chọn vào kẻ yêu nhất, thấy không thắng được Yến Bắc Hồng thì lại tập trung về phía hắn, sớm biết như thế mình đã sớm rời đi, không ở bên cạnh xem náo nhiệt rồi.
Đám người Yến Bắc Hồng và Triệu Phi cả kinh, lập tức bỏ qua những người khác, cấp tốc gấp rút tiếp viện cho Miêu Nghị. Mà những người khác thấy Yến Bắc Hồng không đuổi theo bọn họ, kết quả lại trở lại đuổi theo đám người Yến Bắc Hồng. - Ha ha. . .
Chu Diệu Hiển điên cuồng cười lớn không dứt, đã hiểu ý đồ của người bên cạnh mình.
Mau! Mau! Mau! Nhìn thấy người phía sau càng đuổi càng gần, trong lòng Miêu Nghị có thể nói điên cuồng thúc dục Hắc Thán chạy mau.
Không có cách nào, không trốn không được, người ta tránh được phạm vi công kích của hắn, hắn đánh không được nhân gia, chỉ có người ta có thể đánh hắn, hơn nữa còn là chín người đánh một mình hắn, không chạy không được.
Tiếng chân “ù ù” càng ngày càng gấp gáp, cảm nhận được tâm tình lo âu của Miêu Nghị, con ngươi của Hắc Thán dần dần biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hai tròng mắt dần dần trở nên máu đỏ yêu dị, bốn vó nhanh như mị ảnh, lao một bước chính là xa mấy trượng, tứ chi cường tráng mạnh mẽ khiến người ta giận sôi.
Miêu Nghị chỉ cảm giác mình đang bay trong gió, mặt đất không bằng phẳng, tùy tiện lướt qua; gò núi trở ngại, Hắc Thán cũng tung người vượt qua; gặp sông cũng chợt lóe mà qua; cảnh trí xung quanh giống như cuồng phong thổi qua, nhanh chóng lui về phía sau. Ở trên lưng Hắc Thán, Miêu Nghị áp thân thật sát, thật sự tìm được cảm giác bay vút trong không trung, có thể thông qua thân thể của Hắc Thán cảm nhận được sự hùng hậu của cả vùng đất.
Chín người đuổi theo trên không trung nhìn thấy mình sắp sửa đuổi kịp, kết quả phát hiện có cái gì không đúng, tốc độ chạy trốn của kẻ phía dưới và tốc độ đuổi theo của mọi người gần như ngang nhau, làm sao hắn có thể trốn nhanh như vậy? Làm sao tốc độ cưỡi ngựa chạy trốn của hắn lại nhanh như tốc độ phi hành? Là ảo giác của mình, hay là tốc độ phi hành của mình chậm lại?
Chín người đưa mắt nhìn nhau, dường như có chút không biết nói gì, quái sự năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều, chuyện này rốt cuộc là tại sao?
- Chiến giáp của vật cưỡi kia nhất định là pháp bảo có thể gia tăng tốc độ!
Có người lên tiếng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!