Trên không, Miêu Nghị với vết máu đọng trên khóe môi cứ quay đầu lại phía sau lưng thật lâu, nhìn từng cây dừa trong cát vàng dần dần rời xa.
Nơi này là địa phương mà sau khi hắn bước chân vào tu hành giới ở được lâu nhất, cũng là chỗ mà đến nay tự mình cảm giác tốt đẹp nhất, chỗ lưu luyến nhất. Khi hắn rời khỏi Nguyệt Hành cung đi Thủy Hành cung đều không có loại cảm giác này.
Muốn mang nàng đi, tiên quốc chứa chấp nàng sao? Bên phía Đạo Thánh cũng nhất định đột nhiên giận dữ, sẽ không tiếp nhận loại nhục nhã cùng cực này.
Một ngàn năm! Nói ra dễ dàng, cũng có chút mạnh dạn tự tin, nhưng mà thật sự có thể làm được ư?
- Tận dụng thời gian trị thương đi!
Mộc Tượng quay đầu lại nhắc nhở một tiếng.
Hắn là cố ý đến hộ tống Miêu Nghị an toàn quay trở về Thủy Vân phủ, cũng không muốn Miêu Nghị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, nếu không trở về không có biện pháp báo cáo kết quả công tác với Lão Bản Nương.
Miêu Nghị quay đầu lại chụp lấy cây tinh hoa tiên thảo há miệng hút vào từng chút tinh hoa...
Advertisement
Tại Tiên Quốc Thương Hội ở Lưu Vân Sa hải, Ngô Chân cùng Ngô Minh song song phi thân đáp xuống trong sân, bước nhanh vào bên trong thương hội.
Hai người thật ra luôn luôn âm thầm bảo vệ Miêu Nghị, phụ trách an toàn bên trong Lưu Vân Sa hải sau khi Miêu Nghị rời khỏi khách điếm. Chỉ có điều sau đó đã xảy ra chuyện khó có thể mở miệng, hai người không còn gặp mặt qua Miêu Nghị nữa, không có chuyện cũng hiện thân gặp mặt hắn. Nói một cách thẳng thừng là hai người không còn mặt mũi nào gặp Miêu Nghị.
Chuyện đó cũng không phải là do Miêu Nghị chủ động, mà là hai người bọn họ dùng sức mạnh bắt hắn. . . Ngẫm lại tình hình hoang đường đó, hai người cảm thấy thẹn chín cả người!
Hai người đi lên lầu, trực tiếp gõ cửa phòng của An Chính Phong. An Chính Phong ngồi xếp bằng tĩnh tọa bên trong phòng, thấy hai người liền mỉm cười:
- Các ngươi tại sao trở lại rồi?
Advertisement
Trên mặt của hai người đều đeo mặt nạ, bằng không ông ta nhất định có thể nhìn thấu chuyện gì đã xảy ra từ trong thần sắc trên mặt của hai người.
- Cữu cữu, đã xảy ra chuyện !
Trong giọng nói của Ngô Chân lộ ra vẻ bất an.
Trong lòng An Chính Phong chợt rúng động. Hai người này đặc biệt bảo vệ Miêu Nghị, cái gọi là đã xảy ra chuyện còn có thể có chuyện gì? Một cái lắc mình đến bên cạnh hai người trầm giọng bảo:
- Các ngươi ngàn vạn đừng nói với ta là Miêu Nghị đã bị người ta giết rồi!
Đúng lúc này, người mặc áo trắng vừa nhanh bước đến, cửa không khóa, sự tình khẩn cấp, thẳng thừng đi trực tiếp vào, chắp tay nói:
- Chưởng quỹ, Miêu Nghị đã xảy ra chuyện!
Bắp thịt trên mặt của An Chính Phong giật mạnh một cái, cắn răng hỏi:
- Tên đó đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ sát thủ lại xuất hiện nữa?
Bạch y nhân nhìn qua Ngô Chân cùng Ngô Minh, không nhận ra hai người, quay đầu lại tiếp tục nhanh chóng giải thích:
- Tôi mới vừa dò la được, nghe nói là Phong Vân Khách Sạn phát hiện Miêu Nghị là gian tế. Tên này vội vàng hoảng hốt bỏ chạy. Đám người Lão Bản Nương tự tay động thủ, đánh Miêu Nghị bị hộc máu trước mặt mọi người, nhưng mà không biết là người nào xuất thủ kịp thời cứu tên đó mang đi rồi! Chuyện này đã truyền ồn ào khắp nơi. Mọi người đang suy đoán rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy, có thể đưa gian tế nằm vùng bên cạnh Lão Bản Nương, làm thân tín của nàng ta. Nhưng mà người của khách điếm tựa hồ giữ kín như bưng đối với điều này, không có ai chịu nói ra tình hình cụ thể như thế nào.
Người nào có bản lãnh cao như vậy khiến cho một gian tế biến thành thân tín của Lão Bản Nương? Đây là kiệt tác của An Chính Phong ta a! An Chính Phong vội hỏi:
- Miêu Nghị đâu rồi? Còn sống hay đã chết?
Bạch y nhân lắc đầu đáp:
- Không có ai thấy được người cứu đi Miêu Nghị là ai, trực tiếp kéo hắn vào trong sa mạc độn chạy rồi. Nhưng mà tình huống của Miêu Nghị làm sao có thể tốt được đến đâu cơ chứ. Lão Bản Nương tự mình xuất thủ, dựa vào tu vi của Miêu Nghị sợ là khó ngăn chống được, đoán chừng không chết cũng phải bị trọng thương!
Nhiệm vụ mà Tiên Thánh dặn đi dặn lại giao cho, hiện giờ lại làm hỏng rồi. Hơn nữa còn tthất bại một cách không thể nào giải thích được nữa! An Chính Phong tức giận nói:
- Người nào nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra không? Hơn một trăm năm không có xảy ra việc gì, mắt thấy hắn và Vân Tri Thu càng đi lại càng gần. Hắn đã trở thành thân tín của Vân Tri Thu, sao lại đột nhiên bại lộ như thế, người nào giải thích cho ta xem?
Ba người rũ đầu không nói nên lời, người của khách điếm không nói, chỉ sợ ngoại trừ Miêu Nghị thì không có ai biết chân tướng của sự tình rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
- Hai người các ngươi!
An Chính Phong bỗng nhiên chỉ về phía Ngô Chân cùng Ngô Minh:
- Bảo cho các ngươi bảo vệ tốt cho hắn, các ngươi bảo vệ như thế nào vậy hả?
Ngô Minh hối lỗi trả lời:
- Chuyện lúc đó thật sự xảy ra quá đột ngột, cũng không thấy hắn đi ra, khi nghe được động tĩnh nhìn thấy thì đã phát hiện hắn trực tiếp bị người ta đánh cho hộc máu bay ra ngoài rồi. Chúng tôi vẫn chưa kịp thực hiện phản ứng, đã có người cứu hắn đi rồi. Sau đó thấy một đám người của khách điếm đuổi theo, Vân Tri Thu cũng ở trong số đó. Chúng tôi cũng không tiện đến gần tra xét, cho nên. . .
- Cho nên cái gì cũng không biết có phải hay không?
An Chính Phong nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không dứt. Lão cũng không biết phải nên báo cáo kết quả công tác với Tiên Thánh ra sao. Lão giơ tay lên chỉ về phía bạch y nhân:
- Lập tức rải ra người của chúng ta đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, ít nhất phải làm rõ chuyện gì xảy ra! Nếu như ta ngay cả hắn làm sao bị bại lộ cũng không biết, quay đầu về ta làm sao giải thích với bên trên? Đi ngay lập tức!
- Dạ!
Bạch y nhân nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi.
An Chính Phong khoanh tay đi tới đi lui không ngừng ở bên trong phòng, cuối cùng đứng trước cửa sổ, nhắm mắt im lặng.
Đợi được một lúc lâu, Ngô Chân yếu ớt nói:
- Cữu cữu, lúc đó thật sự là quá cấp xúc rồi. . .
An Chính Phong khoát tay ngắt lời, thở dài:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!