Ta cho ngươi biết, cuối năm tới lúc thu hoạch Nguyện Lực Châu, các ngươi chỉ có mười bốn viên trong tổng số hai mươi bốn viên Nguyện Lực Châu, đây đã là cực hạn ta có thể cho, nên chia làm sao là chuyện của chính các ngươi. Tên Trịnh sư huynh của các ngươi, có thể trấn an thì trấn an, trấn an không được thì giết chết, ta ghét nhất có người nhắm vào ta!
Miêu Nghị không sợ Trịnh Kim Long gì đó, dưới tay hắn có nhiều người ra sức như vậy, một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đến ở địa bàn của hắn, không phải là mặc cho hắn tùy ý vo tròn bóp méo sao, cần gì phải ủy khúc cầu toàn?
- Động chủ đừng hiểu lầm, thuộc hạ không phải có ý này.
Vương Tử Pháp vội vàng khoát tay.
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
- Vậy ngươi có ý gì?
Mọi người nhìn về phía Vương Tử Pháp cũng lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, Vương Tử Pháp thử hỏi:
- Không phải động chủ nói có nguồn gốc thu thập Nguyện Lực Châu khác sao? Ý của ta là, đến lúc đó lấy trước ra ba viên trong phần mấy vị sư đệ sư muội ta chia cho Trịnh sư huynh, đợi đến khi có Nguyện Lực Châu nguồn gốc khác, động chủ phát bổ sung lại cho bọn họ cũng không muộn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba người Hầu Thắng, Thương Hựu Lai, Vương Tú Cầm chợt biến, không cần phải nói, chắc chắn phần chia cho Trịnh Kim Long kia sẽ không lấy từ phần của vị Chu Thiên Biểu sư huynh có tu vi Bạch Liên tam phẩm này, nhất định là đám sư đệ sư muội tu vi Bạch Liên nhị phẩm bọn họ phải chịu xui xẻo.
Mấu chốt nhất chính là, cái gọi là Nguyện Lực Châu từ nguồn khác của động chủ chỉ là nói suông ngoài miệng, mọi người chưa từng thấy qua. Đương nhiên một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, chuyện tương lai ai mà biết được.
Advertisement
Thế nhưng Vương Tử Pháp đã lên tiếng, bọn họ không muốn cũng chỉ có thể để ở trong lòng, lại không dám nói ra.
Nam Tư Tư ở bên ngoài thủ sơn môn không biết tình huống trong điện, nếu không chắc chắn cũng không vui.
Như vậy sao… Miêu Nghị gõ ngón tay lên tay vịn suy nghĩ một hồi, từ từ gật đầu nói:
- Ta cũng có thể đáp ứng các ngươi, chẳng qua là đến lúc tìm được nguồn Nguyện Lực Châu khác, các ngươi cũng không thể lùi bước, nhất định phải tiến thoái cùng ta mới được!
Diêm Tu nghe tim mình như chìm xuống, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, không phải là vị động chủ này muốn đi săn ở Tinh Tú Hải chứ…
Vương Tử Pháp lập tức gật đầu cười nói:
- Đây là tự nhiên, tất cả bọn ta nghe theo hiệu lệnh động chủ, nhất định đi theo đuôi động chủ.
Advertisement
Y không nói lời cả quyết, điều kiện tiên quyết là địa phương mà động chủ ngài có thể đi được, chúng ta mới đi, chỉ là theo đuôi.
Miêu Nghị cười híp mắt nhìn về phía những đệ tử Lam Ngọc môn khác hỏi:
- Các ngươi có ý kiến gì không?
Vương Tử Pháp lập tức lạnh lùng quét nhìn đám sư đệ sư muội, mặc dù bọn Hầu Thắng có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn nặn ra nụ cười gật đầu.
- Được!
Miêu Nghị vỗ vào tay vịn ghế:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy, giao tên Trịnh Kim Long kia cho đám đồng môn các ngươi đối phó. Đơn Biểu Nghĩa, bảo y vào đi!
Đơn Biểu Nghĩa lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau dẫn từ bên ngoài vào một người áo lam trắng trẻo mập mạp, trên mặt thủy chung toát ra nét vui vẻ ôn hòa, thoạt nhìn còn trẻ hơn Tống Phù.
Bọn Vương Tử Pháp đều chắp tay gọi sư huynh.
Người tới chắp tay thi lễ một vòng, cuối cùng đứng lại, nhìn Miêu Nghị trên cao mỉm cười hành lễ nói:
- Thuộc hạ Trịnh Kim Long phụng mệnh tới Đông Lai động ra sức, tham kiến động chủ!
Người này thoạt nhìn ngoài mặt thức thời hơn Tống Phù kia, ít nhất không làm cho Miêu Nghị cảm thấy phản cảm, hắn giơ tay ra đỡ hờ:
- Không cần đa lễ.
Hai bên hỏi đáp mấy câu, Trịnh Kim Long cũng một mực duy trì tôn trọng động chủ, giữ đúng bổn phận thuộc hạ.
Sau một phen khách sáo, mọi người từ trong đại điện nghị sự tản đi, Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng gọi:
- Đơn Biểu Nghĩa.
Đơn Biểu Nghĩa đã ra tới cửa nghe vậy xoay người quay trở về:
- Động chủ có gì căn dặn?
Miêu Nghị từ từ bước xuống khỏi chỗ ngồi, nhìn chằm chằm y như cười như không:
- Thật sự không nói gì sao, tiện... Sơn chủ cứ thả ngươi trở về như vậy ư?
Đơn Biểu Nghĩa nghe tim mình như chìm xuống, suy nghĩ một chút mình cũng không có lộ ra sơ hở gì, lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Giết Tống Phù có phần thuộc hạ, thuộc hạ nói ra không có chút ích lợi gì, chẳng lẽ động chủ nghi ngờ thuộc hạ?
- Không có, chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Miêu Nghị vui vẻ vỗ vỗ vai y, xoay người gọi Diêm Tu, đi về hậu điện.
Hậu viện, Hắc Thán ăn uống no đủ cũng không chịu hoạt động chút nào, vẫn nằm trước cửa vẫy đuôi rắn lim dim. Miêu Nghị vào viện nó cũng chỉ mở mắt nhìn một chút, an toàn, không phải là nữ nhân đâm vào mông mình, tiếp tục lim dim.
Diêm Tu theo sau Miêu Nghị dò xét hỏi:
- Động chủ, ngươi đang nghi ngờ Đơn Biểu Nghĩa đã tiết lộ chân tướng ư?
- Không có, chẳng qua là cảm thấy tiện nhân Tần Vi Vi kia sẽ không dễ nói chuyện như vậy, tiện nhân kia vẫn muốn tìm tòi sơ hở của ta.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái:
- Nói cũng không có gì.
Nghe động chủ trở về, Thiên nhi và Tuyết nhi đang cung kính chờ đợi ở trong sân, cũng khẽ cúi đầu đi theo sau hai người.
Miêu Nghị vừa vào trong nhà ngồi xuống, hai vị thị nữ lập tức dâng trà thơm lên, sau đó lặng lẽ chia ra đứng hai bên tả hữu.
Miêu Nghị cũng chỉ nhìn hai người một cái, phất phất tay với hai người ý bảo lui ra, trước mắt hắn chưa hề tin tưởng hai nàng.
Đợi đến sau khi hai người rời khỏi đây, Miêu Nghị mới nói với Diêm Tu:
- Ta đã chọn được một địa phương ở bờ biển, lão chạy đi liên lạc với Đông Lai thành, tổ chức một ít dân công...
Hắn nói một hơi chuyện xây dựng bến thuyền, kiến tạo thuyền bè, Diêm Tu lập tức có vẻ sợ hết hồn hết vía nói:
- Động chủ, ngươi thật sự muốn đi Tinh Tú Hải săn sao?
- Lão suy nghĩ nhiều quá, là vì có ích cho việc tu luyện của ta.
- Tu luyện ư?
- Không thể bớt tiền công dân công, lão hãy lo chuyện này, cứ quyết định như vậy. Đã ra ngoài mấy ngày, ta đi tắm đây.
Miêu Nghị dứt lời bèn bỏ đi.
Diêm Tu chỉ có thể chắp tay đáp ứng, xoay người ra khỏi đại sảnh, thấy Thiên nhi và Tuyết nhi bên ngoài thuận miệng nói một câu: