Lúc này thợ mộc lại từ phía sau quầy đi vòng ra ngoài, chen vào trong truyền âm nói:
- Tiểu tử này có thể đáp ứng không?
Nho sinh hơi mỉm cười nói:
- Dù sao tiểu tử này cũng rất thú vị. Hắn từng giúp lão bản nương làm cầu thang, nếu lão bản nương quả thật có lòng muốn giữ hắn lại, chắc chắn sẽ có cách, nhất định có thể lưu lại, nếu không muốn lưu, vậy chúng ta cũng không có cách nào.
Thợ mộc gật đầu:
- Lão bản nương cứ nói đến chuyện đùa bỡn tiểu tử này, trong lòng lại vô cùng cao hứng, rất lâu rồi ta không thấy nàng vui vẻ như vậy, chẳng qua. . . nếu tiếp tục như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ta sợ thời gian lâu rồi. . .
Nho sinh đẩy chiếc bàn tính qua một bên, chậm rãi nói:
- Lão bản nương đối đãi với chúng ta rất tốt, có một số việc không nên để nàng gánh vác, nàng vẫn gánh vác được một thời gian khá dài. Chỉ cần nàng vui vẻ là được, có lẽ xảy ra một chút chuyện cũng không phải là chuyện xấu, lão gia tử Vân gia không phải mong đợi xảy ra chuyện gì sao, có lão gia tử chịu trách nhiệm, trời có sập xuống hay không, ngươi cũng không phải lo lắng . . . Thợ mộc trầm ngâm nói:
Advertisement
- Chẳng qua bên phía Phong gia. . .
Nho sinh thầm nói:
- Thời gian chúng ta ở với lão bản nương dài hơn thời gian chúng ta ở với Phong gia, lão bản nương cũng cho chúng ta nhiều hơn Phong gia rất nhiều. Nhân tình của Phong gia ta đã sớm trả xong, ta chỉ biết nếu ta xảy ra chuyện gì, Phong gia cũng sẽ không quan tâm đến, nhưng lão bản nương chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Làm việc gì cũng phải dựa trên lương tâm, dù sao nếu quả thật xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ đứng về phía lão bản nương.
Thợ mộc yên lặng gật đầu. . .
Miêu Nghị đứng trên sân thượng, Chỉ thấy trên cái cây ngoài căn nhà gỗ, chân sau lão bản nương đang quỳ xuống, nửa ngồi nửa giẫm, hướng đầu về phía trời chiều uống rượu, mái tóc và y phục khẽ di động trong gió, lấy sa mạc hoàng hôn làm bối cảnh, một cảnh tượng thật sự rất đẹp.
Advertisement
Lão bản nương giơ tay lên lau môi, quay đầu lại nhìn, cười một tiếng vô cùng quyến rũ, sau đó lại hào sảng giơ giơ vò rượu, ý bảo hắn tới đây.
Không biết có phải người của Vân gia nào trời sinh cũng có loại tính tình hào sảng này hay không. Miêu Nghị cũng từng nhìn thấy vẻ hào sảng tương tự trên người Vân Quảng và Vân Phi Dương, chẳng qua nữ nhân thì quyến rũ thêm một chút mà thôi.
Miêu Nghị vừa đến gần, vò rượu của lão bản nương kia đã bay đến trong tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị mở nắp, ngửa đầu rót vào miệng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Gốc cây Viên Mộc đã bị người khác ngồi dựa vào một thời gian rất dài, vì vậy chỗ ngồi bóng loáng, ở dưới trời chiều có thể phản quang.
Khóe miệng lão bản nương lộ ra nụ cười hài hước, biết rõ còn cố hỏi nói:
- Hôm nay làm sao có tâm tư đến uống rượu với ta?
- Ta tới đưa tiền cho ngươi.
- Ồ! Ngươi có hảo tâm này sao? Lễ thấp hơn người tất có sở cầu, có chuyện gì nói đi.
- Lão bản nương đúng là sáng suốt.
Miêu Nghị cười cười vuốt đuôi, cười khan mấy tiếng, kể lại chuyện lúc trước hắn ở dưới quầy thương lượng với nho sinh không có kết quả.
Lão bản nương thu nụ cười, mắt liếc nhìn hỏi hắn:
- Làm sao? Ngươi không vui?
- Cái này không phải là không vui, chỉ là bối cảnh của ta ngươi cũng biết, không thích hợp.
- Ngươi đã xem thường tiểu điếm của ta như vậy, vậy ngươi cứ đi tìm nơi có bối cảnh tốt hơn, chỗ này của ta không miễn cưỡng bất cứ kẻ nào.
Miêu Nghị có vẻ kỳ quái:
- Lão bản nương, người đông như vậy, người muốn vào quán trọ Phong Vân cũng nhiều như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác cứ muốn vời một kẻ không thích hợp như ta đây?
Lão bản nương lạnh nhạt nói:
- Chỉ dựa vào ngươi đã ăn đậu hủ của ta, lý do này có đủ hay không?
Miêu Nghị không biết nói gì.
Lão bản nương đột nhiên cười ha hả:
- Ta nói giỡn với ngươi thôi, chân tướng là quán trọ chúng ta không nhận những kẻ không biết gốc rễ, bụng dạ khó lường, trong lòng có âm mưu quỷ kế.
Nàng lại quay đầu nhìn hắn hỏi:
- Ta cũng thấy kỳ quái, ta cũng không ngại bối cảnh của ngươi, hơn nữa lúc ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản ngươi, miễn phí để ngươi an toàn ở lại đây, tại sao ngươi không chịu lưu lại, chẳng lẽ ngươi thật sự không xem trong tửu điếm nhà quê Phong Vân này sao? Miêu Nghị ngẩng đầu rót rượu vào miệng, cười khổ nói:
- Thật ra ta chính là loại người bụng dạ khó lường, trong lòng có mưu mô quỷ kế. . .
Nói đến đây hắn lại đổi thành truyền âm:
- Nói như vậy thôi, một tháng trước theo lý mà nói nhiệm vụ trong chuyến đi lần này của ta đã hoàn thành, lẽ ra phải đi về rồi, nhưng lại đột nhiên nhận được một nhiệm vụ mới, chính là theo dõi nhất cử nhất động của ngươi. Ngươi đừng hiểu lầm, nếu ta đã nói ra, cũng không có ý muốn theo dõi ngươi, chỉ là muốn dứt khoát nhân cơ hội này trốn ở đây tu luyện, dù sao nơi này vừa an toàn, lại có người xuất tiền, cớ sao mà không ở? Cho nên, lão bản nương, ta cũng biểu thị rõ thành ý của mình rồi, ngươi thuận tiện giúp ta chuyện này, tất cả mọi người đều không thiệt thòi.
Lão bản nương hiếu kỳ nói:
- Ta sớm đã có hoài nghi, chẳng qua không ngờ lá gan của ngươi không nhỏ, lại dám nói ra chuyện này, ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ sao?
- Có cái gì phải sợ? Cho dù ngươi nói ra cũng phải có người tin! Ai tin ta ngu ngốc tự vạch trần mình cho ngươi tìm phiền toái như vậy, đến lúc đó ta có thể nói ngươi biết thân phận của ta, muốn hãm hại ta, ngươi nói người sau lưng ta sẽ tin ngươi hay là tin ta? Bọn họ cùng lắm không yên lòng về ta, ta sẽ trở về tiếp tục làm Phủ chủ. Tóm lại không cần thiết lén lén lút lút, vạn nhất ngày nào đó bị ngươi phát hiện, bị ngươi cho người lặng lẽ giết chết, đó mới thật sự không tính. Chuyện này cho dù ngươi không hỏi, ta vốn cũng định tìm cơ hội nói cho ngươi biết.