Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (FULL)

Bão cát từ từ xóa nhòa hiện trường đánh đấu lộn xộn đi. Thợ mộc cùng Thợ đá nhìn nhau, song song thở phào một hơi nhẹ nhỏm, đều có chút khó có thể tin.

- Ta đã thử dò xét qua tu vi của hắn ở khách điếm. Tiểu tử này tu hành tiến độ đích xác kinh người, chừng trăm năm là đã từ Bạch Liên nhất phẩm lên cấp đến Thanh Liên ngũ phẩm. Phần tu luyện tiến độ này ở trong tu hành giới sợ là không nhiều lắm. Giờ này hắn không ngờ lại dùng tu vi Thanh Liên ngũ phẩm tự lực trảm sát hai vị Hồng Liên tu sĩ. Khi liều mạng có thể nói là không sợ chết, không ngờ lại cứ cứng đầu đón đánh. Tiểu tử này đúng là quá dũng mãnh rồi a!

Thợ mộc kinh ngạc tán thán một tiếng.

Thợ đá hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ lần đầu tiên thấy hắn không mạnh sao? Chỉ là tu vi Bạch Liên nhất phẩm nhỏ nhoi, tự thân cũng khó bảo toàn, thế mà còn muốn cứu chúng ta, độc chiến đám Quỷ tu cùng cương thi đó. Nhưng mà thương pháp của tiểu tử này thật là bá đạo, vừa rồi một kích kia mặc dù chủ yếu là cậy vào uy lực của pháp bảo, nhưng một kích tất sát kia dường như đã vượt xa cực hạn tu vi của hắn rồi.

Lão Bản Nương với thần tình nhàn nhạt lên tiếng nói:

- Năm đó ta đã nhìn ra rồi, thương pháp của tiểu tử này không tầm thường, đã từng suy đoán sư phụ của tiểu tử này rốt cuộc là ai. Giờ này phát hiện tiểu tử này dùng thương pháp còn vượt hơn cả trước kia, dường như đã đạt đến cảnh giới huyền diệu nào đó. Những thứ này dạy không được, đã đột phá cực hạn mà tự thân tu vi có thể khống chế, cho dù là cầm tay chỉ dạy cũng đều vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh ngộ ra.

Thợ mộc hít hà nói:

- Thanh Liên ngũ phẩm liền trảm sát Hồng Liên tu sĩ, hơn nữa còn chém đến hai người, mặc dù phần nhiều là cậy vào uy lực của pháp bảo, nhưng vẫn phải nói là hiếm thấy quá rồi!

Thợ đá đột nhiên kỳ quái nói:

- Nếu như ta nhớ không lầm, hai người mới vừa mang tiểu tử kia đi, là hai vị yêu tu năm đó bị mời đi ra ngoài ở khách điếm? Không thể nào là người của quan phương (chính phủ) phía tiên quốc. Xảy ra loại chuyện như vậy còn không nhanh chân chạy trốn. Cũng không thèm thuồng pháp bảo của tiểu tử kia, xem ra hai tên yêu tu này có quan hệ không tệ với tiểu tử kia a! Tiểu tử ấy là một vị phủ chủ của quan phương, không ngờ lại cùng kết giao bằng hữu với yêu tu. Nhân duyên quả là không tệ a!

Lời này vừa nói ra, Thợ mộc vội vàng trừng mắt nhìn hắn nhìn một cái. Thợ đá sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng, hiểu rằng mình nói sai rồi, vì đã từng có một vị giao hữu rộng rãi, có nhân duyên rất tốt đã làm biến đổi vận mạng cả đời của Lão Bản Nương, không khỏi chột dạ len lén liếc Lão Bản Nương một cái.

Lão Bản Nương lại như ngoảnh mặt làm ngơ, buông một câu nói rồi lắc mình bay lên trời mà đi:
Advertisement
- Không được ở nơi này lạm phát cảm khái. Vừa rồi tiểu tử kia không phải là nói muốn trở lại khách điếm sao? Trở về xem một chút đi.

Dựa vào tu vi của bọn họ, nếu như có lòng thi pháp nghe trộm, Miêu Nghị nói lớn tiếng như vậy, muốn giấu diếm bọn họ cũng khó. . .

Sau khi ba người quay trở lại khách điếm, Lão Bản Nương hiếm khi không chịu trở về phòng tu luyện, mà chiếm vị trí của nho sinh, kiểm tra sổ sách tại nơi đó. Nho sinh, đầu bếp thì cùng hai vị mới về ngồi quanh bàn âm thầm to nhỏ.

Nhưng mà chờ đến trời tối rồi, cũng không thấy Miêu Nghị trở về. Mấy người không khỏi hoài nghi tên kia có phải là dương đông kích tây hay không. Hắn biết có người đang nghe trộm, bèn cố ý bắn tiếng để làm lẫn lộn sự nghe nhìn, thật ra căn bản cũng không trở lại đây.

Một chuỗi đèn lồng màu đỏ, một chuỗi trắng đèn lồng, đại biểu cho Phong Vân Khách Sạn chẳng phân biệt thái độ chính tà, treo trên cột cờ hai bên ở ngoài cửa.

Lão Bản Nương chờ đến lúc xem ra Miêu Nghị sẽ không trở lại nữa, đành từ quầy đi ra, đang định trở về phòng, thì mấy người trong phòng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa.

Phía ngoài tường đất, một bàn tay thò lên từ trong đống cát, một thân ảnh tựa hồ bị một cổ đại lực đẩy mạnh ra ngoài, rớt bịt ở trong sân, kêu "Ôi" một tiếng.

Hai người đẩy người ra ngoài đó nhoáng lên trong động cát một cái rồi biến mất, không hề lộ diện.

Miêu Nghị gian nan bò dậy, lảo đảo loạng choạng tới dựa cửa thở hổn hển lấy hơi lên, sắc mặt trắng bạch dính vết máu, thần tình yếu ớt, có vẻ rất thảm hại, khoát tay nói với mấy người trong phòng:
Advertisement
- Ta đã trở về rồi, khách khứa chủ động đến tận cửa rồi, người nào đến đây đỡ giúp một phen coi!

Không phải hắn không muốn trở về, mà đích thực là bị làm cho sợ rồi. Vì lý do an toàn, Bì Quân Tử đào một đường hầm đưa tới đây. Long câu chạy đường xa như vậy, bảo Bì Quân Tử đào hầm một đường về đến đây, còn phải tận lực tránh người ở bên ngoài dò xét, ắt hẳn là khiến cho Bì Quân Tử mệt đến ngất ngư.

Lão Bản Nương quay đầu lại nhìn hắn một cái từ đầu tới chân , thấy hắn còn sống trở về rồi, lập tức giống như không nhìn thấy hết vậy, quay đầu lại, bày ra dáng người hấp dẫn thướt tha đó, quay trở về hậu viện.

Đám người nho sinh nhìn nhau, cũng ra vẻ nhìn không khí vậy, quay đầu lại ai làm việc ấy, bồi bàn định tới đỡ giúp cũng bị ngăn lại quay trở về.

Con mẹ nó!

Thái độ như vậy đối với khách, còn đắt đỏ như vậy, hắc điếm! Miêu Nghị thầm mắng trong lòng, thấy không có ai thèm để ý đến mình, chỉ đành cắn răng một cái, thất tha thất thểu đi đến trước quầy, hai chân mềm nhũn, nửa nằm sấp trên quầy, hữu khí vô lực gõ mặt quầy:



- Chưởng quỹ, ở trọ!

Nho sinh cũng nằm sấp trên mặt quầy, mặt đối mặt cùng hắn, cười híp mắt nói:

- Thế nào? Không phải là không trở về nữa sao? Sao lại nhanh như vậy đã trở lại rồi? Sáng nay cũng quên đòi lại thẻ ghi số phòng của ngươi, mang theo đồ của khách sạn chúng ta cứ như vậy mà chạy hay sao?

Miêu Nghị hai chân như nhũn ra, thân mình một mực chùn xuống, cười hắc hắc nói:

- Nhất thời quên mất, các ngươi cũng không nhắc nhở một chút. Cái này... đừng đùa với ta nữa, ngươi xem ta đã như vậy rồi, nhiều lời thừa nữa thì ta liền gục xuống đây luôn đó.

Nho sinh tiếp tục cười híp mắt nói:

- Khách quan định ở mấy ngày?

- Lấy thêm mười ngày!

Miêu Nghị đích thực không có tinh lực kiểm tra nhiều kim tinh như vậy nữa, cắn răng trực tiếp vỗ ra một trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực châu đặt lên trên mặt quầy.

Hắn vốn muốn mau chóng ly khai Lưu Vân Sa hải, nhưng mà trạng thái này của hắn trong lúc nhất thời không thể nào đi được, giống như lần trước ở Tinh Túc Hải phải mất rất nhiều ngày không thể động thủ cùng người. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lần này ít nhất cũng phải cần ít nhất năm ngày.

Nho sinh vẫn cười hì hì lượm lên từng viên một, thấy Miêu Nghị tức giận đến mức không còn khí lực mắng chửi, chỉ còn lại cái cằm đang nỗ lực ghì lên trên mặt đài để không té xuống, mới thu lại hết Nguyện Lực châu, phóng khoáng nói:

- Gian phòng đó vẫn còn trống, cứ tiếp tục ở phòng ngươi vốn đã ở đó đi.

- Ông nội ngươi!

Miêu Nghị ra sức mắng một tiếng, cả người sụp ầm xuống trên mặt đất, thật sự là không có khí lực nữa rồi, cắn răng cứng rắn dùng lực chống giữ cuối cùng đều bị đối phương tiêu hao hết rồi, bbây giờ cho dù có muốn bò cũng bò về không nỗi nữa.

May mắn là có người hảo tâm đi tới, đầu bếp chắp tay đi vòng quanh hắn mấy vòng, rồi chợt chộp cổ áo Miêu Nghị, trực tiếp kéo lên hắn trên mặt đất đi ra hậu viện.

Miêu Nghị trợn trừng con mắt, tương đương hoài nghi gã đầu bếp này có khi nào kéo mình vào nhà bếp dùng dao giết heo thọc tiết giống như heo vậy rrồi chặt mình thành từng khúc hay không?

May mà sự tình mà hắn lo lắng không xuất hiện, bị trực tiếp kéo tới trên lầu của khu nhà vườn ở phía trong, sau khi vào nhà bị trực tiếp ném lên trên giường, cửa vừa đóng, đầu bếp biến mất luôn.

- Cái điếm thúi! Cái đồ hắc điếm!

Miêu Nghị mắng một tiếng, ra sức chụp lấy Nguyện Lực châu vỗ vào trong miệng, cũng không còn tinh thần nào đi đếm nhiều hay ít, cũng không có khí lực khoanh chân ngồi dậy, cứ nằm ở trên giường như vậy tiến hành khôi phục. Kết quả miệng hắn ngậm Nguyện Lực châu ngủ đi luôn, một chiêu Nhất Thương Thập Sát đó quá hao tinh lực rồi vậy. . .

Trong phân hội của Tiên Quốc Thương Hội, trên một gian đơn ở lầu ba, Quách Thiểu Hải ngồi xếp bằng, lão nhân tóc bạc quy quy củ củ đứng ở một bên bẩm báo:

- Đội nhân mã của Miêu Nghị đó gặp phải phiền toái, tán tu trốn về nói, bọn chúng vừa ra khỏi khu vực này liền gặp phiền toái, bị hai tên Hồng Liên tu sĩ công kích. Có người biết kẻ công kích là sát thủ của 'Mẫu Đan' - Lưu Vân cùng Lưu Sa. Những tán tu đó nói, tình hình khi bọn chúng thoát đi, đối phương dường như là hạ sát thủ nhằm vào Miêu Nghị.

Đôi mắt phượng nhàn nhạt khép kín của Quách Thiểu Hải bỗng nhiên mở ra, mắt lóe tinh quang, trầm giọng nói:

- Lại là nhằm vào Miêu Nghị?

Lão nhân tóc bạc hơi hơi khom người nói:

- Những tán tu đó trước khi thoát đi, nhìn thấy đám người Miêu Nghị đang ác chiến cùng hai vị sát thủ đó. Về phần tình huống sau đó cũng không biết nữa. Nhưng mà vừa rồi lại nhận được tin tức, Miêu Nghị đã trở về rồi, trở về Phong Vân Khách Sạn, dường như bị trọng thương, những nhân mã khác đi theo tạm thời còn chưa có tin tức.

Quách Thiểu Hải ánh mắt lập lòe đang suy tư điều gì nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Miêu Nghị đã trở về rồi? Hắn còn sống dưới tay hai vị Hồng Liên tu sĩ, đã trở lại?



- Đúng!! Có thể xác nhận hắn bị thương, về phần tổn thương nặng bao nhiêu thì cũng không biết được.

Quách Thiểu Hải trầm ngâm nói:

- Lần trước là 'Nhất Oa Phong', lần này lại là 'Mẫu Đan' sát thủ đụng phải Miêu Nghị. Những tổ khác đều không sao, vì sao hắn luôn xảy ra chuyện? Ngươi không cảm thấy phương diện này có vấn đề gì sao?

Lão nhân tóc bạc cung kính trả lời:

- Không rõ lắm, có lẽ là Miêu Nghị chọc tới kẻ thù gì đó. Những tán tu kia đã nói rất rõ ràng rồi, hai sát thủ đó xem ra chỉ nhắm tới Miêu Nghị mà thôi.

- Ta thật ra thì hy vọng kẻ thù nhắm vào hắn, mà nếu như lần trước 'Nhất Oa Phong' cũng là nhắm vào thì sao? Hai tổ chức này tựa hồ đều có thể tiếp thu việc thuê mướn đi giết người đấy?

Quách Thiểu Hải lạnh lùng chất vấn một tiếng.

Lão nhân tóc bạc sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, không khỏi cả kinh, ngạc nhiên hỏi lại:

- Điều đó không có khả năng a?

Quách Thiểu Hải hừ lạnh nói:

- Nếu như cũng là nhắm vào hắn, vấn đề trở nên lớn rồi. Lộ tuyến bọn họ đến cùng sắp xếp thời gian đều rất bí ẩn, người biết có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, vừa đạp chân đến sa mạc thì đã có người hạ thủ đối với hắn, vậy nói rõ cái gì? Nói rõ bên này của chúng ta có người tiết lộ tin tức!

Tiếp đó y liếc mắt lạnh lùng hỏi một câu:

- Chuyện này là do Thái Bảo một tay tổ chức phải không?

Lão nhân tóc bạc lập tức trả lời:

- Hô Diên đại nhân không có khả năng tiết lộ bí mật, thử nghĩ nếu như thật sự phải tiết lộ bí mật, cũng không đáng nhằm vào một kẻ nho nhỏ như Miêu Nghị vậy.

Quách Thiểu Hải ánh mắt trở nên trầm lạnh, từ từ buông ra từng tiếng:

- Hi vọng như thế! An bài người liên hệ với Miêu Nghị, hỏi rõ tình huống!

- Dạ vâng!

Lão nhân tóc bạc ứng tiếng cáo lui.

Đêm đó, một vị Bạch y nhân mặt không biểu tình đi vào khách điếm, giao tiền ở quầy, được điếm tiểu nhị lĩnh tiến vào hậu viện ở. 

Không bao lâu, một con Linh Thứu bay đến trong bầu trời đêm. Cửa sổ của Miêu Nghị đóng chặt, Linh Thứu không có cách nào đi vào được, đành đáp xuống lan can bên cửa phòng Miêu Nghị "cù rù " hai tiếng, cũng không thấy Miêu Nghị từ bên trong đi ra.

 

Nhưng mà Bạch y nhân vừa rồi mới vào lại ra chóng đi ra, lặng lẽ đến cửa gian phòng của Miêu Nghị, cấp cho con Linh Thứu đó một khối thịt để ăn, lại cho phép nó cất cánh bay đi.

 

Hắn dường như mượn đó mà chuẩn xác tìm được vị trí cụ thể căn phòng của Miêu Nghị, nếu không quả thật là không tiện đi gõ từng gian phòng để tìm.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!