Đổng Toàn mang ra toàn bộ Hồng Cân minh đè người, không khác nào bắt Miêu Nghị phải cân nhắc tới hậu quả, để cho Miêu Nghị thấy rõ bên mình đông người, không nên phán đoán tình huống sai lầm.
Lời này thốt ra làm cho người ta nổi giận, hai mắt Tư Không Vô Úy trợn trừng, có hơi không nhịn được lửa giận. Nếu không phải mới vừa rồi Miêu Nghị lên tiếng, chắc chắn y đã lên tiếng thóa mạ Đổng Toàn.
Miêu Nghị vẻ mặt nhàn nhạt đáp lại:
- Giỏi cho miệng lưỡi linh hoạt, rút thăm không thành vấn đề, bất quá Đổng Toàn ngươi mở miệng ra là nói toàn bộ ích lợi Hồng Cân minh, làm cho ta biến thành tiểu nhân. Nếu Đổng Toàn ngươi thật sự nghĩ cho mọi người, để chứng minh ngươi không có tư tâm, ngươi hãy thối lui ra giống như Tư Không Vô Úy đi, chuyện rút thăm giao cho những người khác.
Ánh mắt hắn quét nhìn mọi người:
- Chư vị nghĩ thế nào?
Sắc mặt Đổng Toàn chợt cứng đờ.
Tư Không Vô Úy và Triệu Phi ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới Miêu Nghị thật sự đáp ứng đem bảo vật ra rút thăm.
Advertisement
- Như vậy cũng tốt.
- Làm theo lời Minh chủ nói đi.
Đám người Phí Đắc An vội vàng thuận theo tự nhiên đáp ứng, nếu như loại bỏ được Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Lỗ Tư Bình và Đổng Toàn, vậy hy vọng bọn họ rút được bảo vật càng lớn hơn, dĩ nhiên là không có ý kiến.
Sắc mặt Đổng Toàn thoạt xanh thoạt trắng, mình dẫn đầu kêu la gần nửa ngày, bất quá là uổng làm tiểu nhân tiện nghi cho người khác, há đâu có lý như vậy… Nhất thời y thẹn quá hóa giận nói:
- Chuyện này Đổng mỗ không làm chủ được, Đổng mỗ được đồng môn tệ phái đề cử ra rút thăm, nếu ta không tham dự, không có biện pháp cho đồng môn một câu trả lời.
Advertisement
Đám đồng môn của y lập tức hô to hưởng ứng:
- Tham gia, tham gia, không tham gia chúng ta không đáp ứng.
Có đệ tử đồng môn ủng hộ thật tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo cờ hô hào.
Tư Không Vô Úy lộ vẻ giận dữ.
Ánh mắt Triệu Phi phức tạp quét qua mọi người, biết lòng người của Hồng Cân minh coi như là tan tác. Nói là đồng sinh cộng tử chín năm, hiện tại bất quá mới kiên trì hơn ba năm, chỉ cần một món bảo vật xuất hiện đã xong rồi, không cần người ngoài xuất thủ, tự mình đã làm cho mình sụp đổ.
Trong lòng Miêu Nghị cũng thầm thở dài một tiếng, có chút hối hận quyết định ban đầu. Ban đầu bọn Triệu Phi không đáp ứng chiêu thu những người trong môn phái này, là hắn ra sức bài bác dị nghị mọi người nhất quyết chiêu nạp những người này vào Hồng Cân minh, quả thật hôm nay đã xảy ra thị phi không đáng có.
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu không có những người này trợ lực, không có những cao thủ như Lỗ Tư Bình gia nhập liên minh, bằng vào bốn trăm nhân mã ban đầu mới vừa rồi đánh một trận với đám quỷ tu kia, có lẽ sẽ thê thảm.
Trên thực tế cũng là như vậy, một mình Khuông Liên Thu đã giải quyết hơn phân nửa, những người còn lại chưa chắc là đối thủ của nhân mã quỷ tu cơ hồ có toàn bộ pháp bảo nhị phẩm. Cho dù là Miêu Nghị có thể đoạt bảo, nhưng cũng chỉ có thể vắt giò lên cổ bỏ chạy, những người còn lại ai chết vào tay ai còn chưa chắc.
Kêu la cũng vô ích.
Sắc mặt Miêu Nghị vẫn nhàn nhạt như trước:
- Thật ra thì trong lòng các ngươi đều rõ ràng, món bảo vật này về tình về lý đều hẳn thuộc về ta, chỉ là có người tư tâm làm bậy, ôm mộng tưởng không thiết thực. Cũng được, nếu mọi người muốn, ta sẽ thành toàn cho mọi người, bất quá rút thăm quá nực cười, ta còn có biện pháp tốt hơn.
- Không biết Minh chủ có biện pháp gì, bọn ta rửa tai lắng nghe.
Đổng Toàn chắp tay.
- Nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đánh rắm, bất quá có câu ta cũng cho là dúng, người có năng lực mới có thể có được!
Miêu Nghị liếc y một cái:
- Còn nhớ khi chưa tới Tinh Tú Hải, ta cũng thích nói những lời này với thủ hạ của ta, không phải là ngươi muốn món bảo vật này sao?
Hắn gọi ra từ nhẫn trữ vật thanh bảo kiếm kia, cắm trở về vỏ kiếm bên hông, cũng cho gọi đoạn tay cụt Khuông Liên Thu nắm Huyền Âm kính ra, ngay sau đó cỡi Hắc Thán đến một gò đất độc lập.
Chỉ thấy hắn tháo đoạn tay cụt ra, ném ra ngoài ánh mặt trời hóa thành tro bụi, cầm Huyền Âm Bảo Kính trong tay, tay kia cầm Nghịch Lân thương chỉ xéo, giơ bảo kính trong tay lên lớn tiếng nói:
- Bảo vật chỉ ai có năng lực mới có thể hưởng được, không có bản lãnh cũng đừng đi ra đánh rắm. Chỉ bằng vào chút miệng lưỡi đã muốn lấy đi bảo vật Miêu mỗ liều mạng đoạt được, không khỏi quá nực cười. Chuyện không có phức tạp như thế, Miêu mỗ cũng không tiếc bỏ ra bảo này, ai muốn món bảo vật này có thể phóng ngựa tới đây đấu một chọi một cùng bản tọa. Ai có thể từ cướp đi bảo vật trong tay bản tọa, vậy cứ việc lấy đi, đừng nói nhảm dài dòng làm gì nữa!
Miêu Nghị thương chỉ Đổng Toàn, hét lớn một tiếng:
- Miêu mỗ bị thương nặng chưa lành, chính là cơ hội tốt cho Đổng Toàn ngươi đoạt bảo, có dám đánh với ta một trận chăng?!
Như vậy cơ hội đầu tiên đưa đến tay Đổng Toàn, nếu nói không động tâm là giả, nhưng Miêu Nghị có thể chấn nhiếp Hồng Cân minh mấy năm không phải là không có đạo lý.
Nơi này không phải là quan phương ngoài Tinh Tú Hải, phải theo như quy củ làm việc, người chức vị cao thường thường có thể đè người, ở chỗ này chỉ có thể lấy thực lực để phục người.
Thành tích hung hãn của Miêu Nghị còn sờ sờ trước mắt, mặc dù hắn đã bị thương nhưng Đổng Toàn vẫn không dám khinh cử vọng động, sắc mặt âm trầm bất định. Bảo vật ở trên tay của Miêu Nghị, Miêu Nghị quyết tâm muốn dùng võ lực giải quyết không chịu rút thăm, Đổng Toàn có thể nói cho đầu lưỡi nở hoa cũng vô dụng.
Thấy Đổng Toàn không dám lên tiếng, Miêu Nghị không thèm nhìn, thương chỉ những người khác:
- Các ngươi thì sao, cơ hội chỉ có lần này, bỏ lỡ rồi sẽ không có nữa!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn không ai có phản ứng.
Đổng Toàn xem thử mấy người bên cạnh, âm thầm truyền âm nói:
- Không bằng chúng ta liên thủ giết hắn, sau đó sẽ rút thăm quyết định bảo vật thuộc về ai, có được chăng?
Mọi người nhất thời tim đập thình thịch, đều âm thầm truyền âm trao đổi với nhau.
Thấy dáng vẻ mấy người mắt la mày lét, trong lòng Miêu Nghị đã đoán được mấy phần, cười lạnh nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!