Há chỉ là người của Kiếm Ly cung rối rít ra trận, đệ tử Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn cũng rối rít phóng long câu xông ra, trong khoảnh khắc hơn hai trăm tên tu sĩ Thanh Liên xông ra.
Càng làm cho Miêu Nghị không biết nói gì là, trong hàng đệ tử Ngọc Nữ tông cũng có một tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm xông ra. Trong mấy tên tu sĩ Ngự Thú môn xung phong ở phía trước, ai nấy cũng là Thanh Liên thất bát phẩm.
Trên thuyền Ô Mộng Lan cười khổ, coi như là tiểu tử này chọc vào tổ ong vò vẽ, không biết có thể tránh thoát một kiếp này hay không.
Mắt thấy phía trước xuất hiện một đám người tiếp ứng chạy tới bọn Tô Kính Công, Miêu Nghị không dám đuổi nữa, Hắc Thán nhanh chóng thay đổi phương hướng, từ vây đuổi chặn đường chợt xông ngang ra ngoài phóng long câu chạy vòng trên hoang nguyên, khiến cho hơn hai trăm tên đệ tử ba đại môn phái mau chóng đuổi theo ở phía sau.
Tại sao làm cho đệ tử ba đại phái chạy vòng vòng như vậy? Bởi vì Miêu Nghị hết sức am hiểu chuyện này, cước lực Hắc Thán đứng đầu trong đám long câu, hắn có thể đuổi kịp người khác, người khác không đuổi kịp hắn.
Trên hoang nguyên nhất thời vang lên tiếng vó long câu rầm rập, Miêu Nghị cầm thương dong ruổi ở phía trước, không ngừng quay đầu lại quan sát bốn phía, sau lưng hơn hai trăm kỵ sĩ đuổi tận cùng không buông.
Advertisement
- Tiểu tặc chớ chạy, có dám quyết một trận tử chiến với ta!
Tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm tên gọi Vương Thiên Luân đuổi ở phía sau không ngừng hô hào, sau lưng có hơn hai trăm người trợ uy, có thể nói phách lối hết sức.
- Tiểu tặc chớ chạy!
Hơn hai trăm người kia cũng thay nhau hô to vang lên không ngừng.
Advertisement
Miêu Nghị đang bỏ chạy quay đầu lại giơ thương chỉ:
- Lão thất phu, trước hết để cho bọn ngươi ngông cuồng một hồi, chờ lát nữa có ngon thì đừng chạy!
- Tiểu tặc nhát gan, trước hết hãy xem rốt cục là ai đang chạy trốn, có giỏi dừng lại quyết một trận tử chiến với ta!
Vương Thiên Luân cười ha hả như điên, muốn lấy lại thể diện của Kiếm Ly cung vừa rồi đã mất hết.
Miêu Nghị không thể nào là đối thủ của những người này, cách làm lý trí nhất là ỷ vào cước lực của Hắc Thán lập tức thoát đi. Nhưng bây giờ hắn không thể trốn đi, một khi chạy trốn vậy tâm huyết mình chuẩn bị ở trên thuyền coi như xong rồi, không thể không mạo hiểm và trả giá cao. Bây giờ cũng phải duy trì thể diện của mình, không thể để người ta cho là mình đang chạy trốn.
Hắn quay đầu lại lớn tiếng đáp lại:
- Đợi Miêu mỗ giải quyết mấy tên đáng chết trước, trở lại sẽ gặp lão thất phu ngươi!
Nói ra lời này là chứng minh với mọi người, cũng không phải là Miêu Nghị ta sợ những người này.
Ánh mắt mọi người đang quan chiến xung quanh nhìn soi mói, phát hiện Miêu Nghị chạy một vòng lại dẫn hơn hai trăm đệ tử ba đại phái vòng trở lại.
Sắc mặt đám người Hoàn Nhan Hoa đại biến, các nàng đang kéo vật cỡi lúc này vẫn còn nằm tại chỗ, thấy Miêu Nghị khí thế hung hăng vòng trở lại, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Bị Miêu Nghị chặn ở giữa nên không có cách nào hội hợp với đại đội nhân mã, bọn họ chỉ có thể lập tức giục long câu quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng hiện tại vật cỡi của các nàng chỉ như bình hoa trang trí, ba tháng trước lúc còn ở trên thuyền, chúng đã bị Miêu Nghị hành hạ bắt chạy kéo thuyền, đồng thời cho ăn uống rất ít khiến cho thân thể không còn sức lực, sao có thể sánh ngang cước lực của Hắc Thán. Cho dù là vật cỡi các nàng còn ở thời kỳ sung sức nhất cũng không chạy lại Hắc Thán, lại càng không cần nói tới bây giờ.
Tiếng long ngâm ong ong lại vang lên, Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị vung lên, Hắc Thán phát lực tăng tốc lần nữa. Người của ba đại phái trước đó còn duy trì tốc độ lúc gần lúc xa tập họp ở sau lưng bám theo Miêu Nghị, lúc này dần dần bị kéo dài khoảng cách, mà Hắc Thán chở Miêu Nghị cũng dần dần thu ngắn khoảng cách với bọn Hoàn Nhan Hoa.
Trong số tu sĩ đang quan chiến không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, cước lực của vật cỡi này thật là quá mạnh mẽ, lưng đeo trọng giáp còn có thể chạy nhanh như vậy. Cước lực như vậy có thể lấy đi nửa mạng của tu sĩ Hồng Liên trở xuống, chẳng trách nào không tiếc lấy cả bộ chiến giáp nhị phẩm bảo vệ. Chủ nhân có thực lực cường hãn, lại có cả bộ pháp bảo nhị phẩm, còn có vật cỡi cước lực cường hãn như vậy, có thể nói là một thân tuyệt xứng!
Ô Mộng Lan trên thuyền xem cuộc chiến cũng phải kinh ngạc lắc lắc đầu, không nghĩ tới cước lực long câu có thể nằm ngủ này kinh người như vậy.
- Chạy đi đâu!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng, Nghịch Lân thương trong tay đã đập xuống.
Đệ tử Ngự Thú môn bị đuổi kịp đầu tiên kinh hoàng xoay người quơ đao ngăn cản.
Keng một tiếng vang dội, long câu hí dài ngã lăn về phía trước, lại bị Miêu Nghị đập cho một thương gục xuống.
Bây giờ bất kể là người đuổi hay là người chạy đều đang chạy cùng một phương hướng. Không thể so với trước đó lúc hai bên đối mặt xung phong, chạy tới nhau với tốc độ cực nhanh, Miêu Nghị chỉ có thể nhanh chóng quật ngã, không còn kịp nhất nhất giết từng người một. Hiện tại bọn họ bị Miêu Nghị đuổi theo sau, tình thế đã khác, cộng thêm lúc này lại là quay lưng về phía Miêu Nghị lại càng rơi xuống hạ phong, trong lúc giao phong ở tốc độ cao, long câu ngã xuống như vậy hậu quả có thể tưởng tượng được.
Tên đệ tử Ngự Thú môn kia đã có một lần kinh nghiệm bị đánh ngã, trong lúc long câu ngã xuống, y nhanh chân điểm mạnh lên lưng vật cỡi, nhảy vọt lên không, muốn tránh thoát kiếp này.
Miêu Nghị cấp tốc lướt sát qua long câu đã ngã qua mặt không đổi sắc, trường thương trong tay trở nhanh lại, lăng không chém tới một thương. Đối phương luống cuống tay chân vừa mới nhảy lên, thân hình đã bị mũi thương sắc bén chém ngang eo thành hai đoạn, bắn ra một chùm mưa máu.
A! Một tiếng hét thảm vang lên, hai mảnh thi thể bay ra, Miêu Nghị chạy xuyên qua mưa máu, người trước mặt đang chạy trốn kinh hãi sắc mặt trắng bệch.
Keng! Lại đuổi kịp một người, Miêu Nghị cuồng bạo nện xuống một thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!