- Các ngươi có ý gì?
Hoàn Nhan Hoa nổi giận, mấy tên nữ đệ tử sau lưng cũng nổi giận.
- Mọi người đừng nóng vội, ta có một ý kiến hay.
Miêu Nghị lên tiếng nói thu hút sự chú ý của mọi người:
- Chi bằng các ngươi dứt khoát ở chung một căn phòng, như vậy cũng không cần phân ra ai trên ai dưới.
Lý Diệu Kỳ và Tô Kính Công nhìn nhau, cùng nhau gật đầu cười nói:
- Chủ ý này không tệ, ta không có ý kiến.
Đệ tử hai môn phái sau lưng hai người cũng ồn ào theo:
- Ý kiến hay!
Đám xú nam nhân bắt đầu quan sát loạn trên người đám nữ nhân. Mặc dù những nữ nhân này cũng là lão bà, nhưng Ngọc Nữ tông có thuật trú nhan, nếu không cũng sẽ không gọi là Ngọc Nữ tông, ai cũng tươi trẻ mơn mởn.
Advertisement
- Thối lắm!
Một nữ nhân từ sau lưng Hoàn Nhan Hoa đi ra, nàng vừa ra ngay cả Hoàn Nhan Hoa cũng phải đứng sang bên, có thể thấy được địa vị của nàng ở Ngọc Nữ tông cao hơn cả Hoàn Nhan Hoa, chỉ Miêu Nghị tức giận nói:
- Ngươi đổi hay không?
Miêu Nghị thoái thác nói:
- Các ngươi hãy làm rõ ràng người nào trên người nào dưới trước rồi hãy nói, ở chung chỗ ta cũng không có ý kiến.
Hắn rất hy vọng những người này sẽ tranh cãi với nhau, nhưng bọn Tô Kính Công chỉ đùa giỡn một chút, không phải là ngu ngốc, cũng không dám gây chuyện ở trên thuyền, không để cho hắn được như ý.
- Người nào trên người nào dưới, có ở chung chỗ hay không là chuyện của chúng ta.
Advertisement
Tô Kính Công phất tay nói:
- Ngươi hãy đổi phòng cho chúng ta trước đã.
Miêu Nghị không phải người ngu, đã đắc tội người của ba đại phái, nếu còn đắc tội với những người khác nữa vậy thật sự là muốn tìm cái chết, đến Tinh Tú Hải sẽ gặp một đống người xử lý. Lui một bước nói, vạn nhất hắn làm lớn chuyện trên thuyền, chắc chắn cũng không thể nào gánh nổi trách nhiệm.
- Ta không có quyền làm chuyện này.
Miêu Nghị dang rộng hai tay:
- Tự các ngươi đi đổi đi thôi.
Thế nhưng mọi người cũng không muốn đắc tội nhiều người như vậy, đến Tinh Tú Hải rước lấy trả thù, nếu không cũng sẽ không tới tìm Miêu Nghị hắn.
Lý Diệu Kỳ cười nói:
- Ngươi là quản sự trên thuyền, ngươi ra mặt đổi là thích hợp nhất. Cho dù là bọn họ không nể mặt ngươi, vậy cũng phải cân nhắc tới Ô điện chủ sau lưng ngươi.
Nhìn ra những người này không dám gây chuyện ở trên thuyền, Miêu Nghị cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy:
- Mời chư vị trở về đi, chuyện này xin thứ cho Miêu mỗ không thể ra sức.
Sắc mặt Tô Kính Công trầm xuống:
- Miêu Nghị, ba đại phái ta đi Tinh Tú Hải cũng không chỉ có bao nhiêu người trên chiếc thuyền này, trên mỗi chiếc thuyền đều có người của chúng ta. Ngoài ra còn có những đệ tử không phải là quan phương ở những thuyền đội khác, nếu hiện tại ngươi không nể mặt, sau khi tới Tinh Tú Hải cũng đừng trách chúng ta không nể mặt.
Lời này quả thật là uy hiếp trắng trợn, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Miêu Nghị tràn đầy vẻ miệt thị, có thể nói là hoàn toàn không coi hắn ra gì. Dáng vẻ của bọn họ như muốn nói, hôm nay ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng
Miêu Nghị cảm thấy lửa giận bốc cao ba trượng, nhưng cũng không tiện gây ra chuyện ở trên thuyền, cố nén lửa giận, cứng rắn nói:
-Muốn đổi các ngươi hãy tự đi đổi, bản quản sự không làm chuyện thất đức này.
Lý Diệu Kỳ cười lạnh nói:
- Miêu Nghị, ngươi cần phải hiểu rõ hậu quả!
Miêu Nghị cũng cười lạnh đáp trả:
- Ta nghĩ rất rõ ràng, không cần nhắc nhở.
- Đây chính là ngươi tự chuốc lấy, chúng ta đi!
Tô Kính Công phất tay xoay người, chuẩn bị dẫn người rời đi, vẫn không dám động thủ ở chỗ này.
Ai ngờ Hoàn Nhan Hoa lại ra mặt phá hư đoàn kết:
- Miêu Nghị, ngươi không muốn ra mặt đổi phòng, ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi nhường phòng hảo hạng này lại cho sư thúc ta, Ngọc Nữ tông ta sẽ không so đo với ngươi, nói không chừng đến Tinh Tú Hải sẽ còn có điều chiếu cố ngươi.
Nàng đưa tay ra, giới thiệu nữ tử mới vừa đứng ra khi nãy chính là sư thúc của mình.
Miêu Nghị có thể tin lời này mới lạ, hắn cũng không trông cậy vào ba đại phái có thể bỏ qua cho mình. Sau khi hắn bị người của ba đại phái từ chối ở Nam Tuyên phủ lần trước đã suy nghĩ minh bạch, sau khi tới Tinh Tú Hải, mình là người ngoài gia nhập vào đám ba đại phái, cho dù là bọn họ không đối phó với mình ắt cũng sẽ đẩy mình ra ngoài đánh trận đầu, chuyện mạo hiểm chắc chắn đổ lên đầu người ngoài là hắn. Thế đơn lực bạc đi chung với người của những môn phái này chính là tìm chết, cho nên cũng gạt bỏ ý niệm cầu bọn họ, chỉ có thể dựa vào mình, đừng trông cậy vào người khác.
Vừa nghe lời này, Lý Diệu Kỳ cũng dừng bước lại, quan sát một lượt gian phòng rộng rãi của Miêu Nghị, sau đó lên tiếng nói:
- Dựa vào cái gì nhường cho Ngọc Nữ tông ngươi? Miêu Nghị, nhường phòng hảo hạng này cho chúng ta, đến Tinh Tú Hải ngươi cứ theo Ngự Thú môn chúng ta.
Lời hứa hẹn không đâu ai ai cũng có thể nói được, lão nói ra như vậy cũng không sợ mất mát gì.
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Không bằng ba đại phái các ngươi so tài cao thấp với nhau, ai thắng ta sẽ nhường gian phòng này lại cho kẻ đó, sợ chết cũng đừng tới đây giả bộ đại gia.
Đây rõ ràng là khích bác mọi người, mọi người cũng không phải ngu ngốc, Hoàn Nhan Hoa quát:
- Miêu Nghị, giữ thể diện cho ngươi mà ngươi không chịu!
Từ nhỏ Miêu Nghị đã có khả năng nuôi gia đình, mặc dù hôm nay đứng ở chỗ này chỉ có một thân một mình, nhưng cũng không phải dễ ức hiếp như vậy, phất tay chỉ về phía ngoài cửa, quát:
- Tất cả cút ra ngoài cho lão tử!
Sắc mặt mọi người đại biến, Lý Diệu Kỳ quát:
- Ngươi nói gì?
- Vậy ta thì lặp lại lần nữa, lão tử bảo các ngươi cút ra ngoài!
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Sao hả, không phục ư, có muốn đi với ta tới chỗ Ô điện chủ lý luận chăng?
Hắn vừa mang Ô Mộng Lan ra, mọi người lập tức tái mặt. Quan trọng là tất cả bọn họ cùng lên một lượt cũng không đủ cho Ô Mộng Lan giết, nếu dám tìm Ô Mộng Lan, mọi người còn tìm Miêu Nghị hắn làm gì?
- Ngự Thú môn ta ghi nhớ chuyện này!
Lý Diệu Kỳ phẫn hận uy hiếp một câu, dẫn đồng môn rời đi.