Miêu Nghị quả quyết từ chối, bất quá khẩu khí lại mềm nhũn ra:
- Ta là người của Trấn Ất điện, nếu hôm nay ngươi dám đụng đến ta, có bao giờ nghĩ tới hậu quả?
Hùng Khiếu chậc chậc lưỡi lắc đầu nói:
- Ai thấy ta động tới ngươi? Rõ ràng là chính ngươi đánh tới cửa, bản phủ chủ bị buộc đánh trả! Chẳng lẽ ngươi là người của Trấn Ất điện thì có thể tùy ý khi hiếp người của Trấn Bính điện ta, bắt người của Trấn Bính điện ta chịu đòn không hoàn thủ?
Lời này rõ ràng là thấy bọn Miêu Nghị trốn không thoát, không ai có thể trở về Trấn Ất điện báo tin, giết bọn Miêu Nghị đồng nghĩa với diệt khẩu. Bọn Miêu Nghị chết ở Vạn Hưng phủ, đến lúc đó bọn Hùng Khiếu có thể thoải mái đưa ra bất kỳ lý do gì.
Hùng Khiếu hoàn toàn không sợ hãi, dù là trước mắt đám thủ hạ chưa đồng lòng với y, cũng không tới nỗi chạy đến Trấn Ất điện tố cáo nói là Hùng Khiếu ra tay trước. Nếu thật sự có người làm như vậy, chỉ sợ đối với loại người ăn cây táo rào cây sung này, điện chủ Ô Mộng Lan sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.
- Ta không tranh miệng lưỡi với ngươi, điên đảo thị phi.
Dường như Miêu Nghị có vẻ khẩn trương hít sâu một hơi:
Advertisement
- Ta tới đây là có chuyện khác, mười mấy năm trước Quy Nghĩa sơn của ngươi đánh lén Đông Lai động ta, hàng năm ta trình lên danh sách bồi thường, nhưng các ngươi lại nhiều lần không để ý tới, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đòi. Chỉ cần bồi thường dựa theo danh sách, ta lập tức đi ngay.
- Chẳng lẽ là đầu óc tiểu tử này có vấn đề?
Lưu Đồng bên cạnh cười chế giễu, nhất thời chọc cho không ít người cười ha hả.
Hùng Khiếu lại cau mày nói:
- Chẳng lẽ là sau khi Đông Lai động ngươi bị huyết tẩy cần trùng chỉnh lại nhân mã cấp bách, cho nên ngươi mới đích thân chạy tới đây đòi bồi thường?
Advertisement
Miêu Nghị ra vẻ bị nói trúng tim đen dừng một chút, lại không thừa nhận, cũng không dám nhắc tới chuyện Đông Lai động mình là bị người nào huyết tẩy, chỉ hỏi:
- Rốt cục ngươi có chịu bồi thường hay không?
- Ta không bồi thường ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Hùng Khiếu cười lạnh một tiếng.
Cho dù là có thể bồi thường y cũng không làm, nhiều năm trước đó cũng không tiến hành bồi thường, y mới vừa lên nhậm chức làm sao có thể để mất thể diện. Huống chi vốn cũng không cần phải bồi thường, loại danh sách bồi thường này đưa lên liên lục mười mấy năm, thật đúng là loại người kỳ quặc mới có thể làm được.
- Vậy thì chờ đến lúc ngươi bằng lòng bồi thường rồi hãy nói.
Miêu Nghị giục Hắc Thán quay đầu lại:
- Chúng ta đi!
Hắn lập tức tỏ ra mềm nhũn, không có chút phản kháng nào, thái độ này lọt vào mắt mọi người rõ ràng là sợ hãi.
Muốn đi sao? Hùng Khiếu cười ha hả, vung tay lên quát:
- Bắt lại!
Y vừa ra lệnh, lập tức có mười mấy người vọt tới.
Điền Thanh Phong lập tức ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, thanh âm vang vọng khắp nơi, Mi Tâm xuất hiện một đóa Thanh Liên tứ phẩm khiến cho Hùng Khiếu phải giật nảy mình.
Bên cạnh tên này lại có cao thủ Thanh Liên tứ phẩm đi theo! Hùng Khiếu giật mình kinh hãi.
Thế nhưng chuyện khiến cho y giật mình còn ở phía sau, không nói ngoại trừ La Song Phi và Miêu Nghị ra, ba người khác đều là tu sĩ Thanh Liên, mười mấy người vừa xông lên cũng không phải đối thủ của năm người này.
Miêu Nghị xuất thương như rồng, vừa đối mặt đã đánh bay mấy người. Thương pháp ác độc quỷ dị của La Song Phi cũng xuất thương là giết, ba người Điền Thanh Phong lại là dựa vào tu vi cao thâm lấy thế đè người, thương ra chém người.
Vừa đối mặt vài lần hô hấp, mười mấy người đã bị giết chết ngã xuống, máu chảy đầy đất khiến cho người ta giật mình kinh hãi.
Đồng thời hai bên núi rừng vang lên tiếng vó long câu ầm ầm, khiến cho tất cả mọi người giật mình kinh hãi nhìn lại.
- Ai dám làm bị thương Đại nhân nhà ta!
Mười bảy giọng nói nhất tề hô vang, thanh âm chấn động khắp nơi. Từ trong rừng núi có mười bảy người cỡi long câu bay ra, chín người một tổ, tám người một tổ, cao thủ Thanh Liên toàn một màu xanh tụ hợp lại với nhau. Trước tiên bọn họ đã chiếm hết mười phần khí thế, xông lên động thủ không hề sợ hãi, như lang như hổ hung hãn vô cùng.
Lúc này Miêu Nghị lộ vẻ dữ tợn, hồi mã thương chỉ Hùng Khiếu:
- Cẩu tặc Hùng Khiếu, dám khi Trấn Ất điện ta không người, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, giết!
Dựa theo dự định trước đó, trận chiến này không thích hợp dây dưa, lấy tính mạng Hùng Khiếu là chuyện quan trọng nhất, Điền Thanh Phong tu vi cao nhất lập tức xông thẳng về phía Hùng Khiếu. Bọn Miêu Nghị cũng xoay lại bảo vệ hai bên tả hữu cho Điền Thanh Phong, ba tên cao thủ Thanh Liên lấy Điền Thanh Phong đi đầu, như một thanh đao nhọn cắm thẳng vào Hùng Khiếu.
Cao thủ Thanh Liên tứ phẩm là người đầu tiên xông tới, Hùng Khiếu cả kinh thất sắc, rống giận:
- Ngăn bọn chúng lại cho ta, giết cho ta!
Không ngờ rằng đám sơn chủ sau lưng Hùng Khiếu trao đổi ánh mắt với nhau, bất ngờ dẫn theo người của mình quay đầu làm ngơ, thứ người như thế chính là vô cùng hy vọng Hùng Khiếu chết đi. Bọn họ đã không tiện động thủ, hôm nay có người động thủ làm sao lại ngăn cản, không giúp một tay đã là may lắm.
Có người dẫn đầu, các sơn chủ khác hơi do dự nhìn quanh một lượt, ai nấy giật nảy mình. Trời ơi, địch nhân toàn là cao thủ Thanh Liên, lão tử không quen không biết Hùng Khiếu ngươi, không có chút tình nghĩa nào, dựa vào cái gì bán mạng cho Hùng Khiếu ngươi?
Mười vị sơn chủ lại không có một ai giúp Hùng Khiếu, nhưng cũng không ngu, bọn họ không bỏ chạy. Lúc này bỏ chạy sau này sẽ không có cách nào ăn nói với cấp trên, ai nấy đều cất tiếng hò hét vang trời trợ uy, phóng ngựa chạy loạn, thế nhưng hoàn toàn không ra tay động thủ.
Trong nhân mã bản bộ Hùng Khiếu cũng có mấy cao thủ Thanh Liên, cộng thêm người đông thế mạnh, xông lên chặn lại lấy bọn Điền Thanh Phong đi đầu tấn công.
Bị đông đảo nhân mã vây lại không thể nhúc nhích là đại kỵ, năm người bọn Miêu Nghị tắm máu chém giết, nhất thời lọt vào hiểm cảnh.