- Da mặt các nàng rất mỏng, không dám mở miệng đòi ngươi, là ta đòi giúp bọn họ.
Yêu Nhược Tiên rất thẳng thắn, không nhiều lời nói nhảm chỉ hỏi:
- Ngươi có cho hay không?
Miêu Nghị hồ nghi hỏi:
- Lão muốn đòi pháp bảo gì cho các nàng?
- Rất đơn giản, lấy ra chút tài liệu, ta sẽ luyện chế cho mỗi người một thanh Nghịch Lân thương là được. Ngươi ra tài liệu, ta xuất lực luyện chế, như vậy có được chưa?
Yêu Nhược Tiên tỏ vẻ rộng rãi khoát tay một cái.
Nghịch Lân thương... Miêu Nghị hồ nghi hỏi nữa:
- Tại sao phải là Nghịch Lân thương?
Advertisement
Yêu Nhược Tiên lập tức đưa ra lời phản bác:
- Chẳng lẽ hai người bọn họ thích dùng thương cũng không được? Chẳng lẽ ngươi muốn ép bọn họ dùng thứ mà họ không thích?
Miêu Nghị không biết nói gì, nhìn về phía hai nha đầu lần nữa, hai nha đầu vội vàng khoát tay nói:
- Không cần, không cần.
- Cái gì mà không cần, các ngươi trông cậy vĩnh viễn có người ở bên cạnh bảo vệ cho các ngươi sao, cũng sẽ có lúc thất lạc gặp phải nguy hiểm.
Yêu Nhược Tiên quát hai nàng một tiếng, lại nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:
Advertisement
- Ngươi thấy ta nói có đúng hay không?
Miêu Nghị hơi trầm ngâm, đối phương nói cũng có đạo lý, giống như lúc Viên Chính Côn tấn công Đông Lai động, nếu không nhờ Trần Phi âm thầm bảo vệ sợ là hai nha đầu đã chịu nhục mà chết giống như những thị nữ khác. Cũng nên để cho hai nha đầu có chút năng lực tự vệ, nếu không không thể nào vào thời khắc mấu chốt lúc nào cũng có người chạy đến cứu các nàng.
Hắn suy tư một chút bèn lấy ra trong nhẫn trữ vật ba món pháp bảo nhất phẩm, hợp chung một chỗ đủ luyện chế ra hai thanh Nghịch Lân thương. Sau đó lại móc ra hai viên yêu đan nhất phẩm, còn có mấy khối Xích Diễm Chi giao hết cho Yêu Nhược Tiên.
Ai ngờ Yêu Nhược Tiên vừa thu nhận lại đưa tay ra nói:
- Chưa đủ, lấy thêm đi!
- Không đủ ư?
Miêu Nghị trợn mắt nói:
- Lão đừng lừa gạt ta, luyện chế một cây Nghịch Lân thương cần bao nhiêu đồ ta biết rất rõ ràng.
- Ngươi cảm thấy bằng thực lực hai người bọn họ, chỉ có một cây thương nơi tay đủ tự vệ sao? Ta sẽ luyện chế thêm cho các nàng một ít phù triện, tới thời khắc mấu chốt mới thuận lợi bảo vệ tính mạng.
Yêu Nhược Tiên tiếp tục đưa tay.
Phù triện... Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Ta không có thứ này.
- Ngươi có hay không không quan trọng, thực lực của các nàng có thể sánh với ngươi sao? Một mình ngươi có thể đánh vào xông ra giữa một hai trăm người, hai người bọn họ trước mắt cùng nhau đối phó một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm cũng khó khăn. Thiên nhi Tuyết nhi, các ngươi có thấy chưa, nói trắng ra là cả đời này các ngươi chính là người của hắn, hắn lại không chịu cho các ngươi chút đồ bảo vệ tính mạng, sau này chắc chắn các ngươi sẽ…
- Yêu tiền bối!
Miêu Nghị toát mồ hôi, vội vàng lên tiếng cắt lời, không để cho lão tiếp tục khích bác:
- Còn cần tài liệu gì nữa?
- Lấy thêm hai mươi viên yêu đan nhất phẩm đi, còn có...
Hai mươi viên?
Miêu Nghị kêu lên lần nữa cắt lời:
- Lão cho ta là...
- Thiên nhi Tuyết nhi...
Yêu Nhược Tiên lập tức quay lại tiếp tục khích bác quan hệ chủ tớ.
- Ta cho được chưa?!
Miêu Nghị sợ lão rồi, sa sầm nét mặt móc ra hai mươi viên yêu đan nhất phẩm.
Kết quả còn chưa đủ, Yêu Nhược Tiên lại bóc lột thêm của hắn một đống da yêu thú, cộng thêm mấy chục viên Diễm Chi tinh thạch, mới tha cho hắn.
Miêu Nghị có thể nói là vắt giò lên cổ mà chạy, vội vàng chạy trở về tĩnh thất tiếp tục bế quan tu luyện, nếu còn ở lại, hắn lo lắng ngay cả quần cũng sẽ bị Yêu Nhược Tiên lột mất.
Yêu Nhược Tiên Được một đống đồ hết sức hài lòng, hớn hở khoe khoang trước mặt hai nha đầu, dương dương đắc ý nói:
- Ta nói không sai chứ, mặc dù tiểu tử này không ra gì nhưng đối với người của mình cũng rất tốt. Từ cách đối xử của hắn với vật cỡi là có thể nhìn ra, ta tìm hắn đòi ít đồ thật vô cùng vất vả, lấy hai người các ngươi ra mượn cớ hắn lập tức ngoan ngoãn cho. Vi sư tranh thủ cho các ngươi được nhiều ích lợi như vậy, các ngươi nên cảm tạ ta…
Hai nha đầu không có ý cảm tạ lão, bọn họ sống trong giới tu hành cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, đương nhiên biết giá trị những thứ vừa rồi Yêu Nhược Tiên cướp được vào tay là không nhỏ, làm hại chủ nhân mình hao hụt không ít, nên các nàng vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
- Sư phó, trả lại cho chủ nhân đi, bình thường chúng ta không dùng được nhiều đồ như vậy.
Thiên nhi chột dạ nói.
Yêu Nhược Tiên tự có lý do ứng đối qua loa, cảm thán một tiếng:
- Nha đầu, không có gì phải đau lòng, các ngươi là người của hắn, đồ của các ngươi không phải là đồ của hắn sao? Các ngươi có đồ tốt, sau này mới dễ dàng làm việc cho hắn hơn. Sau này các ngươi không thể trở thành gánh nặng cho hắn, hắn lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đi cứu các ngươi?!
Lời này dường như có chút đạo lý, cũng đúng là hai nha đầu muốn phát huy tác dụng lớn hơn, muốn giúp Miêu Nghị làm được nhiều đại sự hơn, ít nhất có thể giống như Đại cô cô và tiểu cô cô bên cạnh phủ chủ. Nghe nói Đại cô cô tiểu cô cô đi theo phủ chủ ra trận giết địch rất lợi hại, mà hai người bọn họ, thậm chí Miêu Nghị không dám phái các nàng đi xa, sợ gặp nguy hiểm.
Lúc này tư tưởng các nàng đã không còn gánh nặng lo âu nữa, Tuyết nhi lại thử hỏi: