Có thể xử lý Miêu Nghị như vậy, là có thể xử lý những người khác như vậy, nếu có người dám lừa gạt cấp trên giống như Miêu Nghị, cho phủ chủ Dương Khánh là người mù người điếc, vậy đây chính là vết xe đổ trước!
- Đông Lai động là lãnh địa của Trấn Hải sơn, ngươi hãy chọn Đông Lai động chủ khác đi!
Dương Khánh nói với Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi có vẻ muốn nói lại thôi, bất quá trước mặt mọi người vẫn không làm ra chuyện tổn hại uy tín của phủ chủ, chắp tay nói:
- Dạ!
Lúc lui về, nàng khẽ liếc nhìn Miêu Nghị đang đứng yên bất động.
- Hùng Khiếu!
- Có thuộc hạ!
Hùng Khiếu bước ra khỏi hàng ôm quyền lần nữa.
- Mới vừa rồi ngươi đã nghe được lời của Khâu Tiện, chuyện nội đấu giữa ngươi và Miêu Nghị đã xú danh vang dội đến bên ngoài, chuyện giữa các ngươi hãy kết thúc tại đây. Nếu để cho bản tọa phát hiện ngươi đang âm thầm động tay chân gì nữa, vậy vị trí sơn chủ của ngươi nên chuẩn bị nhường cho người khác!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng.
Advertisement
Ý y đang nói, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi âm thầm làm những chuyện kia, trước kia ta không truy cứu, không có nghĩa là sau này không truy cứu. Hôm nay ta dứt khoát xử lý Miêu Nghị, coi như là nể tình bộ hạ cũ cho ngươi thể diện, lần sau sẽ không có chuyện tốt này.
- Dạ…
Hùng Khiếu đáp lại có vẻ khó khăn chật vật, cứ bỏ qua cho Miêu Nghị như vậy y không cam lòng, mắt thấy Miêu Nghị đã xuống đài, không có trợ thủ đối phó dễ dàng hơn rồi.
Thế nhưng y nào dám không nghe theo, nếu không mất đi nhiều hơn được.
- Phủ chủ!
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ nguyện chủ động thối lui ra tiên tịch, cầu xin phủ chủ gạch bỏ tiên tịch Miêu Nghị, Miêu Nghị nguyện lưu lạc chân trời góc bể làm một tán tu!
Mọi người âm thầm lắc đầu, người tuổi trẻ đúng là hành sự theo cảm tính, đây là sinh lòng oán hận, không muốn làm thủ hạ Dương Khánh nữa.
Advertisement
Đúng là như thế, Miêu Nghị có chút tâm ý nguội lạnh. Con bà nó, lão tử liều mạng cứu con gái ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy… Không bằng ra đi với Yêu Nhược Tiên, lão tử không thèm làm chức động chủ này nữa!
Tần Vi Vi lập tức nhìn hai bên, không biết phủ chủ có đồng ý hay không.
- Ngươi cho rằng chỗ của ta là địa phương nào? Đâu phải chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, không phục ư, vậy sẽ cho ngươi xuống nữa:
- Tiếp tục ở lại Đông Lai động ra sức, Tần sơn chủ, sau khi trở về an bài xong xuôi, để cho hắn làm mã thừa Đông Lai động đi!
- Dạ!
Trước mặt của mọi người, Tần Vi Vi chỉ có thể đáp ứng.
Miêu Nghị trợn to hai mắt, có thể nói là thiếu chút nữa nổi giận, từ mã thừa Phù Quang động lên làm động chủ Đông Lai động, bây giờ lại từ động chủ giáng xuống mã thừa. Người khác càng leo càng cao, mình càng leo càng tụt xuống, bắt mình chăn long câu cho thủ hạ trước đây của mình ư, làm sao chịu nổi?!
Dương Khánh vung tay lên:
- Tần sơn chủ ở lại, những người khác lui ra đi!
Phủ chủ ra lệnh, mọi người hành lễ lui ra.
Miêu Nghị ra khỏi nhà gỗ sắc mặt đen kịt dưới cái nhìn soi mói của các lộ sơn chủ, sải bước đi xuống chân núi, không thèm để ý tới Hùng Khiếu bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Diêm Tu được Miêu đại động chủ cho người đi thông báo, lúc này dẫn theo Thiên nhi và Tuyết nhi trở lại, đang chờ dưới chân núi.
Thấy Miêu Nghị xuống, ba người cùng nhau hành lễ nói:
- Động chủ!
Miêu Nghị vung tay lên, tức giận nói:
- Không dám nhận, động chủ Đông Lai động đổi người rồi, sau này các ngươi gọi người khác là động chủ đi!
Hắn bỏ lại ba người đang kinh ngạc trợn mắt há mồm sải bước rời đi…
-----------
Núi xanh phủ tuyết, tàng cây đầy băng sương.
Đi ra nhà gỗ, Tần Vi Vi đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo thân ảnh Miêu Nghị rời đi một hồi, quay đầu nhìn tả hữu nói:
- Các ngươi lui ra!
- Dạ!
Nhân mã đứng ngoài cửa chờ lệnh chắp tay rời đi.
Tần Vi Vi quay người lại, kết quả phát hiện Dương Khánh cũng đang chống tay đứng ở phía sau khung cửa.
Xoay người đứng qua một bên, Tần Vi Vi một thân quần trắng như tuyết nhìn chân núi không nhịn được hỏi:
- Phủ chủ, không phải là ngài vẫn rất thưởng thức hắn sao, vì sao lần này liên tục giáng chức hắn hai lần như vậy?
Dương Khánh hơi nheo mắt nhìn chằm chằm bóng Miêu Nghị sải bước đi xuống chân núi, dư quang khóe mắt đảo qua nữ nhi một lượt, cố ý tránh né:
- Cần lý do sao?
Tần Vi Vi trầm ngâm, cuối cùng vẫn hỏi:
- Cha, con muốn biết tại sao.
Nàng không biết Dương Khánh chỉ là muốn thử thái độ của nàng một chút, thấy nữ nhi mình từ trước tới nay vẫn không gọi cha ở bên ngoài, hiện tại lại lấy thân phận nữ nhi cầu cạnh, lúc này xác nhận trước đó quả thật là Tần Vi Vi muốn giúp Miêu Nghị.
Ít nhiều có chút tò mò, y bèn hỏi:
- Theo ta được biết, trước nay con vẫn cảm thấy không thuận mắt tên động chủ Đông Lai động này, vẫn muốn cách chức hắn, vì sao lần này ngược lại muốn giúp hắn?
Lời này làm cho ánh mắt của Tần Vi Vi có hơi tránh né:
- Lần này hắn cứu con thoát khỏi một kiếp, còn đánh bại âm mưu của Lưu Cảnh Thiên, coi như là có công. Huống chi lần trước hắn còn từng cứu con một lần, con không muốn thiếu nhân tình.
Chuyện này cũng phù hợp với suy đoán trong lòng Dương Khánh, lại hỏi:
- Vậy con cho là ta nên xử trí hắn như thế nào?
- Xử trí như thế nào là chuyện của cha, bất quá con chỉ thắc mắc, vì sao lần này cha nhất quyết bám lấy không tha cho hắn?
- Tiểu tử này càng ngày càng vô pháp vô thiên, dưới tay có được chút nhân mã, chỉ là một động chủ nho nhỏ cũng dám dẫn người hai lần tập kích đường đường một sơn chủ.
- Xem ra trong lòng của cha, Hùng Khiếu vẫn quan trọng hơn hắn.
- Con thấy như vậy sao?
Dương Khánh quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Tần Vi Vi hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ là con đã hiểu sai ý cha?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Nếu như bàn về địa vị, tự nhiên Hùng Khiếu quan trọng hơn Miêu Nghị, ta thiên vị Hùng Khiếu là sự thật, đối mặt các lộ sơn chủ, ta cũng chỉ có thể thiên vị Hùng Khiếu. Nếu như ngay cả thủ hạ tâm phúc đi theo ta nhiều năm ta cũng không thiên vị, mà thiên vị một người mới, như vậy sẽ khiến cho lòng người bất mãn, sau này ai còn bán mạng thay ta?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!