Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta cũng muốn đi với ngài, nếu như là những năm trước đây, đi với ngài cũng không có chút vấn đề gì, có lẽ cầu còn không được. Chỉ là bây giờ có vẻ hận gặp nhau quá muộn, cho dù là ta muốn đi theo lão, chỉ sợ lão cũng không dám dẫn ta đi. Trừ phi bây giờ tiền bối giết ta không để cho ai biết, hoặc là sau khi ta đi với lão rồi cả đời không xuất đầu lộ diện, nếu không sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết, còn phải liên lụy tiền bối ngài xui xẻo theo ta.
Yêu Nhược Tiên cau mày nói:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Miêu Nghị ho khan hai tiếng:
- Tiền bối, bây giờ vãn bối cũng không dối gạt ngài nữa, Ngưu Hữu Đức cũng không phải là tên thật vãn bối, vãn bối tên là Miêu Nghị, chính là động chủ Đông Lai động thuộc Nam Tuyên phủ Tiên Quốc Thìn lộ. Trước đây vãn bối đích thân dẫn theo thủ hạ đi Tinh Tú Hải mạo hiểm, kết quả toàn quân chết hết, mắt thấy cách thời hạn giao nộp Nguyện Lực Châu chỉ còn hơn tháng. Nếu ta không trở về giao nộp, qua năm nay lập tức sẽ lên bảng truy nã của Tiên Quốc, hậu quả có thể tưởng tượng được, tiền bối xác nhận còn dám dẫn ta đi không?
Chế độ dưới quyền Lục Thánh không phải là tửu lâu, ai muốn tới là tới, ai muốn đi là đi, tới tửu lâu ăn đồ cũng phải trả tiền, sao thể để cho người lui tới tự nhiên như vậy. Nếu thật sự phá hỏng quy củ, mọi người ai cũng muốn tới thì tới muốn đi thì đi, quy tắc Lục Thánh thành lập hẳn sẽ trở thành trò đùa, làm thế nào nắm thiên hạ trong tay?
Advertisement
Huống chi Miêu Nghị còn là động chủ một động, làm cho nhân mã dưới quyền tổn thất hầu như không còn, không nghĩ biện pháp giao nộp Nguyện Lực Châu còn muốn phủi mông bỏ chạy giống như người không có chuyện gì sao?! Chắc chắn cấp bậc truy nã của hắn trên bảng truy nã sẽ tăng lên rất cao.
Tóm lại người tự mình trốn chạy chính là tội phạm, người biết chuyện không báo hoặc chứa chấp tội phạm nhất luật lấy cùng tội xử phạt, bắt được đều phải chết!
Cho dù là Yêu Nhược Tiên trâu bò hơn nữa cũng không dám đối kháng với Lục Thánh, bất quá lại có vẻ không tin hỏi:
- Tiểu tử thối, ngươi đùa gì vậy, tu vi Bạch Liên tam phẩm cũng có thể trở thành động chủ một động sao?
Advertisement
Chuyện này thì dễ, Miêu Nghị lấy trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc điệp bổ nhiệm giao cho Yêu Nhược Tiên tra xét.
Yêu Nhược Tiên xem qua ngọc điệp bổ nhiệm, cơ mặt giật giật:
- Tiên Quốc không còn nhân tài dùng được sao, vì sao để cho một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm như ngươi làm động chủ?
Miêu Nghị dang rộng hai tay, bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối, vãn bối không thể nào đi theo ngài. Dĩ nhiên, ngài cũng có thể dùng sức mạnh đem vãn bối đi chứa chấp mười năm không để cho vãn bối đi ra ngoài lộ diện, chờ sau khi ngài thành lập tâm linh cảm ứng với tiểu Đường Lang sẽ giết vãn bối, có thể nói thần không biết quỷ không hay. Hiện tại lão cũng có thể giết chết vãn bối, sẽ không ai biết là lão làm, bất quá không có vãn bối trợ giúp, chắc chắn ngài không cách nào thao túng chúng nó thuận lợi.
Ý trong lời nói hắn rất rõ ràng, chỉ cần ta đi với lão rồi nhất định là con đường chết, trước sau gì cũng chết, vì sao ta phải đi theo lão?!
Yêu Nhược Tiên sa sầm gương mặt, chỉ chỉ bọn ‘tiểu tử’ bay bay bên cạnh:
- Đùa bỡn ta mấy tháng, ngươi trả lời với ta như vậy sao?
- Ta không phải có ý này, không bằng tiền bối đi theo ta đi! Cùng ta trở về Đông Lai động, gia nhập dưới quyền Đông Lai động ta, ta còn có thể giúp lão giải quyết thân phận tán tu. Thật đó, quan hệ giữa ta với phủ chủ chúng ta không tệ, chỉ cần ta báo lên, ghi danh tạo sách cho lão một thân phận chính thức hẳn không thành vấn đề.
- Hừ, ngươi muốn đùa giỡn gì vậy, bảo ta làm thủ hạ của ngươi ư?!
Yêu Nhược Tiên có thể nói là khiếp sợ rồi, phát hiện tên này thật sự là dám nghĩ dám làm. Chỉ là một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lại muốn thu nhận tu sĩ Hồng Liên nhị phẩm như mình làm thủ hạ, không sợ trời đánh…
-----------
Thường Bình phủ, bên trong tĩnh thất tu luyện của phủ chủ, một tấm bản đồ trải rộng trên giường đá, phủ chủ Chương Đức Thành cùng Chấp Sự Trấn Ất điện Vạn Thuận Xương ngồi xếp bằng hai bên bản đồ.
Chăm chú nhìn phạm vi cảnh nội Trấn Ất điện trên bản đồ, Chương Đức Thành vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, khẽ lắc đầu nói:
- Dương Khánh cũng không phải kém cỏi bất tài, một khi chúng ta điều tập nhân thủ đại quy mô, nhất định y sẽ có điều cảnh giác. Nếu chúng ta kéo quân xâm nhập thẳng vào, chỉ sợ người của chúng ta còn chưa chạy tới Nam Tuyên phủ, Dương Khánh đã tổ chức nhân mã chống cự. Nếu lấy cứng đối cứng e rằng bên ta sẽ phải tổn thất nặng nề, cần phải biết sau lưng Dương Khánh còn có Lam Ngọc môn ủng hộ.
Y cũng không muốn vì ích lợi của người khác mà phải khổ cực một phen, mình lại không có chút lợi nào.
Vạn Thuận Xương nhìn chằm chằm bản đồ khẽ vuốt cằm nói:
- Đúng là như thế, mặc dù Lam Ngọc môn và Dương Khánh không hợp, nhưng là vì bảo vệ ích lợi chung, đúng là sẽ liên thủ xuất kích, lấy cứng đối cứng chúng ta rất khó chiếm được phần hơn. Cho nên chúng ta phải thừa dịp Dương Khánh còn chưa kịp điều tập toàn bộ nhân mã của Nam Tuyên phủ và Lam Ngọc môn đánh cho y trở tay không kịp, ắt sẽ nhất cử thành công!
Ngón tay của y chỉ vào Trấn Hải sơn, điểm mạnh mấy cái vào vị trí Trấn Hải sơn trên bản đồ.
Trấn Hải sơn ư? Chương Đức Thành hơi lộ vẻ hồ nghi nói:
- Nói vậy Vạn huynh đã trù tính rất lâu, nhất định là đã có tính toán chu đáo, xin nói rõ.
Vạn Thuận Xương đáp:
- Sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, theo ta được biết, quan hệ giữa Dương Khánh và đứa con gái nuôi này không phải là tầm thường, giống như cha con ruột thịt. Nếu chúng ta lấy Tần Vi Vi ra khai đao, Tần Vi Vi có chuyện nhất định Dương Khánh sẽ tới cứu, nếu như ngay cả con gái nuôi mình y cũng không cứu, bộ hạ y nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, sau này còn ai chịu bán mạng cho y nữa, Dương Khánh sẽ không chịu trả một cái giá đắt như vậy.
Chương Đức Thành khẽ lắc đầu nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!