Điện chủ Hoắc Lăng Tiêu của Trấn Ất điện ở Nguyệt Hành cung ư? Tiền Tử Phụng cảm thấy nghẹn họng không nói nên lời, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh là Chu Lập Cần cũng đang ngạc nhiên.
Có vẻ như hai người này đều có chung suy nghĩ: “Thì ra quý ngài đang đứng trước mắt chúng ta chính là Điện chủ trước đây của chúng ta a! Phải xem kĩ chút, trước kia muốn xem cũng không cơ hội.”
Hai người dò xét Hoắc Lăng Tiêu từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ, sau đó thì đi thông báo.
Chỉ sau chốc lát, Miêu Nghị lướt qua không trung, đã rơi xuống trước cổng núi, vừa chắp tay chào vừa cười ha hả:
- Nguyên lai là đại ca đến đây, khách quý, khách quý khó mời!
- Hiền đệ!
Hoắc Lăng Tiêu cũng chắp tay cười lớn, trong lòng có phần thở phào nhẹ nhõm.
- Xin chào chấp sự đại nhân!
Advertisement
Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã đồng thời hành lễ, người ngoài tự nhiên sẽ gọi Miêu Nghị bằng chức vị cao nhất.
- Miễn lễ!
Miêu Nghị giơ tay lên đỡ hờ hai người, chỉ khẽ gật đầu với họ. Với lại, hắn cũng không quen biết hai người này, nhiều lắm cũng chỉ xem như là có duyên gặp mặt một lần thôi. Trước kia, địa vị của hắn quá thấp nên dù muốn bợ đỡ thì cũng chẳng tới lượt. Mà với địa vị hiện nay, hắn cũng không cần coi hai người này vào đâu, chẳng qua là không cần thiết phải mắt cao hơn đỉnh đầu, giữ vững quan hệ khi gặp mặt thì gật đầu chào nhau là đủ rồi.
Miêu Nghị quay đầu lại kéo cánh tay của Hoắc Lăng Tiêu, mời:
- Đại ca, mời vào trong!
Miêu Nghị tự mình cầm tay mời mọc, rất mực nhiệt tình.
Advertisement
Mấy người cùng lướt không bay lên, Hoắc Lăng Tiêu lại không vội tiến vào cung điện ở trên đỉnh núi, mà dắt Miêu Nghị cùng lơ lửng trên không, muốn cho mọi người ở đây biết quan hệ giữa gã và Miêu Nghị, chỉ vào cảnh non nước tươi đẹp hùng vĩ xung quanh, khen lấy khen để:
- Giang sơn như vẽ, chỗ này của hiền đệ đúng là đất lành cảnh đẹp đó, so với nơi này của hiền đệ thì chỗ của ta tưởng chừng như hốc núi nghèo nàn.
Miêu Nghị cũng không khách khí.
- Sơn thủy ở Mộc Hành cung quả thật là một cảnh sắc đặc biệt. Nếu như đại ca thích, lát nữa tiểu đệ sẽ dẫn đại ca đi mấy vòng.
Hoắc Lăng Tiêu nghe được lời này thì cảm thấy cao hứng, cười ha ha. Hai người còn chỉ trỏ cảnh đẹp bốn bề một hồi, rồi cùng nhau đáp xuống vị trí trong cung.
Ngay lập tức, Thiên Nhi, Tuyết Nhi vốn đang chờ ở trong này liền tiến lên hành lễ:
- Ra mắt đại gia!
- Miễn lễ!
Hoắc Lăng Tiêu có tâm trạng không tồi, khen thưởng ngay tại chỗ. Thiên Nhi và Tuyết Nhi, mỗi người được thưởng cho một chiếc nhẫn trữ vật, một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, cộng thêm một trăm vạn kim tinh.
Đối với loại người chỉ loanh quanh trên mảnh đất một mẫu ba phân của mình như gã mà nói, có thể nói thưởng như thế đã là trọng thưởng rồi. Gã còn chưa bao giờ thưởng nhiều như thế cho người của gã. Tuy nói chuyến này gã tới là để thiết lập quan hệ với Miêu Nghị, nhưng dù sao thì hai người cũng nổi danh là anh em kết nghĩa. Gã không tiện tặng lễ trực tiếp cho Miêu Nghị, dùng phương thức khen thưởng để đưa lễ cho thị nữ theo hầu bên cạnh Miêu Nghị là quá thích hợp rồi còn gì.
- Cảm tạ đại gia!
Hai nữ cười tạ ơn, hai người biết quan hệ giữa Miêu Nghị và vị này, suýt nữa thì bị sa vào bẫy của vị này rồi, chẳng qua Miêu Nghị đã nhiệt tình như thế, thì đương nhiên là các nàng phải phối hợp thôi.
- Đại cô cô, Tiểu cô cô!
Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã tiến lên hành lễ.
- Thiết yến ở Lưu Phương Viên, ta muốn cùng Hoắc đại ca sum họp bên chén rượu nồng.
Miêu Nghị phân phó một câu.
Thiên Nhi cười đáp lại với vẻ tự nhiên phóng khoáng:
- Biết đại gia đến đây rồi thì đâu dám tiếp đón sơ suất, đã bảo Diêm tổng quản chuẩn bị cả rồi.
Lưu Phương Viên chính là cái vườn mà Diêm Tu đang ở. Đang lúc cùng Miêu Nghị sóng vai bước đi trên con đường dẫn tới Lưu Phương Viên, Hoắc Lăng Tiêu hỏi:
- Ta nghe nói ngươi lập ra hai tổng quản, Dương Khánh là Ngoại tổng quản cho chỗ này của ngươi, còn vị Diêm tổng quản kia là Nội tổng quản của ngươi sao?
- Đúng thế!
Miêu Nghị cười, gật đầu đáp lại.
Hoắc Lăng Tiêu cười ha hả, nhưng trong lòng gã thì đang than thở: “Lúc Dương Khánh còn làm việc cho mình, chính mình cho hắn quyền trấn giữ hai phủ, không nghĩ tới sau khi hắn đến chỗ này lại được quyền trông coi hai điện, được hưởng thụ đãi ngộ dành cho Điện chủ, luận về quyền thế thì không kém mình chút nào. Có nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào như thế thì tất nhiên tiến độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, quả thật là đời người biến đổi vô thường mà!
Bên trong Lưu Phương Viên, kỳ hoa dị thảo mơn mởn mơ màng, đình đài thuỷ tạ, rừng cây tỏa bóng khiến lòng người ưa, các loại bố trí khác nhau làm tôn lên vẻ đẹp không sao tả xiết của cảnh trí nơi đây.
Trong tòa lầu các mái cong với không gian mở cho phép ngắm nhìn toàn cảnh của khu vườn đẹp đẽ này, khách và chủ ngồi xuống cùng nhau. Rất nhanh, hai hàng cung nữ xinh tươi như hoa, rạng ngời như trăng sáng bưng đến rượu ngọt nhắm ngon. Trong đình viện ở dưới lầu, vẫn còn có một bàn dùng để chiêu đãi Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã, hai người này không đủ tư cách ngồi ngang hàng với hai vị Điện chủ.
Diêm Tu dẫn theo hai vị Hành tẩu là Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương đến tiếp khách. Hai vị Hành tẩu cũng mang theo thị nữ của họ. Trước kia, khi mà hai người vẫn còn ở trong môn phái, họ không có thị nữ là chuyện đương nhiên rồi, họ tới đây rồi mới chọn thị nữ đó.
- Diêm tổng quản.
Sau khi được biết Diêm Tu chính là Nội tổng quản ở đây, Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã vội hành lễ.
Hai bên chào hỏi nhau. Sau đó, Diêm Tu dẫn Tây Môn Nhạn, Giản Tam Nương lên lầu để đi làm lễ chào hỏi xong, rồi mới xuống lầu tiếp đãi Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã.
Chỉ trong chốc lát, Dương Khánh cũng dẫn theo Thanh Mai, Thanh Cúc đến đây.
- Đại tổng quản!
Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương đứng dậy hành lễ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!