Nếu giống với suy đoán của Tần Tiểu Trí, cho dù hung thủ đứng sau đối phó với nhà họ Tô là thần thánh phương nào, Khương Vô Danh đều sẽ ra mặt vì nhà họ Tô.
Một mặt, từ nhỏ anh đã được hai người Tô Thế Vinh, Lưu Quế Phương thu nhận và nuôi dưỡng, nhà họ Tô đối với anh mà nói có công ơn nuôi dưỡng sâu nặng.
Mặt khác, Tô Viễn Sơn giao cho Tô Thi Vận quản lý tập đoàn Tô Thị, Khương Vô Danh phải thay Tô Thi Vận loại trừ vật cản.
Khi cuộc gọi giữa Khương Vô Danh và Tần Tiểu Trí kết thúc, cất điện thoại vệ tinh đi, sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường, điều chỉnh tâm trạng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng tâm cảm ngộ võ học.
Không biết thời gian qua bao lâu, Khương Vô Danh nghe thấy tiếng xe ô tô phanh lại ở ngoài cổng, trong lòng biết rằng, con cháu nhà họ Tô quay về rồi, bèn thôi cảm ngộ võ học, xuống giường đi đến cạnh cửa sổ.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz S600 và một chiếc Porsche Panamera một trước một sau dừng ở trước cổng.
Tài xế của chiếc xe con Mercedes-Benz sau khi đỗ xe xong, nhanh chóng xuống xe mở cửa xe phía sau ra, nâng tay lên để phía trên đỉnh xe, đề phòng người ngồi trong xe khi bước xuống chạm phải đầu.
Rất nhanh, một đôi vợ chồng trung niên bước xuống xe.
Người đàn ông mày rậm mắt to, dáng người gìn giữ rất tốt, mặc quần áo kiểu phương Tây, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người đối diện có cảm giác không giận mà uy.
Ông ta là con trưởng của Tô Viễn Sơn-Tô Thế Vĩ, hiện đang giữ chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị.
Người phụ nữ là vợ của Tô Thế Vĩ-Hạ Hồng.
Hạ Hồng hơn 50 tuổi, dáng người biến dạng phát tướng, mặc quần áo rộng rãi, toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, tràn ngập sự giàu có.
Bà ta cũng đảm nhiệm chức vụ phó phòng của bộ phận tài vụ tại tập đoàn Tô Thị, nhưng luôn coi mình là trưởng phòng của bộ phận tài vụ, không chỉ sai tới sai lui nhân viên của bộ phận tài vụ mà còn khoa tay múa chân với trưởng phòng mà Tô Viễn Sơn thuê mới mức lương cao.
Tô Thế Vĩ cậy quyền, Hạ Hồng chua ngoa đanh đá, trong tập đoàn Tô Thị ai ai cũng biết.
“Bố, ông nội sao lại đột nhiên tổ chức họp mặt gia đình thế ạ?”
Hai vợ chồng Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng đang muốn bước vào nhà thờ Tổ của nhà họ Tô, một người con gái trẻ tuổi từ trong chiếc Porsche Panamera bước ra, nhanh chân đi tới, hỏi.
Tô Lỵ.
Là người con gái duy nhất trong bốn đời nhà họ Tô, ngoại trừ Tô Thi Vận.
Cô ta cũng đảm nhiệm chức vụ trong tập đoàn Tô Thị, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ thư kí hội đồng quản trị có vai trò quan trọng.
Hôm nay cô ta mặc bộ váy của Hermes, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, mẫu mới nhất của Van Cleef & Arpels, tay xách chiếc túi phiên bản giới hạn của Hermes, khắp người phát ra hơi thở của tiểu thư con nhà giàu.
“Không biết”.
Vẻ mặt của Tô Thế Vĩ nghiêm túc trả lời một câu, trong lòng cũng nghi ngờ.
Nói xong, gia đình ba người Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng, Tô Lỵ bước vào trong sân.
“Anh cả, chị dâu, Tiểu Lỵ, mọi người về rồi”.
Lưu Quế Phương vào phòng xem Tô Viễn Sơn một lát, lúc đi ngang qua cửa nhìn thấy ba người bèn tươi cười chào hỏi.
Bên tai nghe thấy lời của Lưu Quế Phương, nhìn thấy bộ dạng gầy yếu rõ ràng của Lưu Quế Phương, Tô Thế Vĩ đầu tiên là ngớ ra, sau đó nhíu mày.
Ông ta biết rằng, chuyện con trai Tô Võ giúp Tô Viễn Sơn móc nối với Tưởng Chính Nghĩa, hơn nữa đoán rằng Tô Viễn Sơn làm như vậy cũng là vì giúp đỡ Tô Thi Vận và nhà họ Lưu, nhưng ông ta không ngờ rằng, hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận vậy mà quay về đây.
“Quế Phương, sao cô lại quay về rồi?”
Đúng lúc Tô Thế Vĩ ngẩn ngơ, Hạ Hồng nhíu mày, mặt không hài lòng, nhìn ra bà ta không thích Lưu Quế Phương quay về nhà họ Tô một chút nào.
Bởi vì năm đó Tô Thi Vận trộm thuốc trân quý cho Khương Vô Danh, thật ra thuốc đó Tô Viễn Sơn chuẩn bị cho Tô Võ, mục đích muốn khiến Tô Võ trở thành sứ giả.
Cho dù là một nhà ba người Khương Vô Danh bị đuổi khỏi nhà họ Tô, nhưng Hạ Hồng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Ngoài chuyện này ra, sau khi Tô Thế Vinh qua đời, cổ phần của chú ấy ở trong tập đoàn Tô Thị đều chuyển sang tên của Lưu Quế Phương.
Tô Viễn Sơn không chia số cổ phần đó cho ba anh em Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh.
Thời điểm đó, sức khỏe Tô Viễn Sơn không tốt, Hạ Hồng không chỉ một lần nghĩ đến, một khi Tô Viễn Sơn qua đời, làm sao để chuyển số cổ phần dưới tên Lưu Quế Phương sang gia đình mình.
“Chị dâu, em...”
Ngạc nhiên khi nghe thấy lời chất vấn của Hạ Hồng, Lưu Quế Phương xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Bác cả, bác gái, là ông nội đón nhà cháu quay lại đây”.
Đúng lúc đó, Tô Thi Vận từ trong phòng mình đi ra, mở miệng trả lời.
“Chậc chậc, Tô Thi Vận, cô cũng quay về à”.
Tô Lỵ nhìn thấy Tô Thi Vận, không nhịn được nhíu mày, mở miệng châm biếm.
Lúc còn nhỏ, Tô Viễn Sơn coi Tô Thi Vận như cục cưng trong tay, khiến cho Tô Lỵ cực kì ghen tị, từ nhỏ quan hệ giữa cô ta và Tô Thi Vận đã không tốt.
“Đúng vậy, Tiểu Lỵ”.
Tô Thi Vận nhận ra ý tứ châm biếm của Tô Lỵ, nhưng không để trong lòng, mà cười tươi đáp lại.
“Tô Thi Vận, năm đó cô trộm thuốc quý của anh trai tôi, khiến cho gia cô bị đuổi khỏi nhà họ Tô.
Mấy năm trước, ông nội không nhẫn tâm ép cô gả cho tên công tử bột nhà họ Trịnh, còn nhờ anh tôi giới thiệu người phụ trách Võ bộ Tưởng Chính Nghĩa để gặp mặt, van xin hủy bỏ hôn ước giữa cô và tên công tử bột nhà họ Trịnh giúp cô.
Anh trai tôi tấm lòng bao la, không so đo hận thù trước đấy, làm theo lời của ông nội, giúp cô trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ nhà họ Trịnh.
Kết quả, cô thì giỏi quá, trực tiếp dọc theo cọc mà trèo lên, nhân cơ hội này quay về, cô sống không nổi ở nhà họ Lưu rồi sao?”
Tô Lỵ nói đến đây thì từ cười châm biếm biến thành cười lạnh, bộ dạng nghiêm trang mở miệng răn dạy và trách mắng: “Nếu tôi là cô, chắc chắn không còn mặt mũi bước chân vào cái nhà này! Thực sự không biết lát nữa cô phải đối diện với anh tôi như thế nào!”
“Đợi lát nữa gặp anh Tô Võ, tôi sẽ xin lỗi chuyện mình đã làm năm đó, cũng sẽ bày tỏ cảm ơn về chuyện đó”.
Mặc dù Tô Thi Vận biết Khương Vô Danh mới là người giải quyết rắc rối của nhà họ Trịnh, nhưng cô ấy không giải thích, cũng không để ý lời quở trách chanh chua của Tô Lỵ. “Xin lỗi á? Cô có biết rằng, bởi vì cô trộm đi phần thuốc đó cho thằng con hoang em của cô uống, làm hại anh trai tôi mất đi thời cơ tốt nhất để phát triển thiên phú, ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường học võ của anh ấy? Còn cảm ơn gì chứ, lời cảm ơn của cô đáng mấy đồng?”
Vẻ mặt Tô Lỵ lạnh tanh, ngón tay đưa lên chỉ vào Tô Thi Vận mắng liên hồi.
Năm đó, sau khi vợ chồng Tô Thế Vinh, Lưu Quế Phương nhận nuôi Khương Vô Danh, ngoài việc nói thân thế cho Tô Viễn Sơn biết ra, họ còn nói cho tất cả mọi người ở trong nhà họ Tô rằng Khương Vô Danh là con riêng của Tô Thế Vinh ở bên ngoài.
Bởi vì điều này, hồi còn bé Tô Võ dắt theo anh em nhục mạ Khương Vô Danh là con hoang, Tô Thi Vận lại bảo vệ, chắn phía trước Khương Vô Danh, suýt chút nữa đánh nhau với Tô Võ, may mà Tô Viễn Sơn kịp thời ngăn chặn.
Hôm đó, Tô Viễn Sơn tát Tô Võ một bạt tai.
Từ đó về sau, trong nhà họ Tô không còn ai dám nhục mạ Khương Vô Danh là con hoang nữa.
Cho đến hôm nay, Tô Lỵ một lần nữa nhắc tới hai chữ con hoang!
“Tô Lỵ, chuyện năm đó là do tôi sai, nhưng tôi không cho phép cô nhục mạ em trai tôi!”
Giây phút đó, nụ cười trên mặt Tô Thi Vận biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận.
Chỉ bởi vì trong lời nói của Tô Lỵ có nhắc đến hai chữ “con hoang”.
Đúng lúc đó, Khương Vô Danh đứng cạnh cửa sổ trong phòng nhìn thấy, anh híp mắt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!