Ông không dám.
Ba chữ vang lên bên tai, nhìn bộ dạng rơi lệ đầy mặt của Tô Viễn Sơn, bất luận Khương Vô Danh hay là hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thì đều chết lặng.
Tại sao Tô Viễn Sơn lại không dám?
Nếu Tô Viễn Sơn không dám, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?
“Phù.... Ông biết, trong lòng mọi người có rất nhiều sự nghi ngờ, ông sẽ giải đáp từng việc một”.
Khi ba người Khương Vô Danh đang nghi ngờ, Tô Viễn Sơn lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, khiến cho cảm xúc bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Tất cả mọi việc bắt đầu từ 12 năm trước”.
Lần này, ba người Khương Vô Danh, Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đều im lặng.
“12 năm trước, Thế Vinh qua đời do sự cố ngoài ý muốn”.
Tô Viễn Sơn nói đến đây, khuôn mặt hiện ra nỗi thống khổ sâu sắc.
Trong thế hệ đó, Tô Thế Vinh tổng cộng có bốn anh chị em, ông ấy là người duy nhất không tham gia vào việc buôn bán của nhà họ Tô.
Lúc 18 tuổi, ông ấy nhập ngũ, trở thành binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long - bộ phận mũi nhọn của bộ quân sự năm đó, đồng thời là đồng đội của bố mẹ ruột Khương Vô Danh.
Năm đó, cho dù là Long Quốc, hay là toàn cầu, võ đạo vẫn chưa hưng thịnh như hiện nay, quyền lực của bộ quân sự luôn ở bên trên Võ bộ.
Là thành viên của bộ đội đặc chủng mạnh nhất Long Quốc, Tô Viễn Sơn từng coi Tô Thế Vinh niềm tự hào!
Sau này, cho dù võ đạo phồn thịnh, quân đội suy thoái, bộ đội đặc chủng Chiến Long giải tán, Tô Thế Vinh giải ngũ quay trở về nhà họ Tô, nhờ vào năng lực khi rèn luyện ở trong Chiến Long cùng với những mối quan hệ tích góp được, ông ấy luôn ra sức che chở nhà họ Tô.
Trong tình hình đó, Tô Thế Vinh qua đời, đối với Tô Viễn Sơn mà nói đấy là đả kích nặng nề, cũng là tổn thất to lớn của nhà họ Tô.
Cho dù bây giờ Tô Viễn Sơn nhắc lại thì cũng vô cùng đau khổ.
Hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận nghe được Tô Viễn Sơn nói, hai mắt đỏ bừng, yên lặng lau nước mắt.
Ngay cả vẻ mặt Khương Vô Danh cũng nhuộm đầy bi thương.
Người đàn ông mang tên Tô Thế Vinh kia dù không phải bố ruột của anh, nhưng coi anh như con ruột vậy, thậm chí yêu thương anh hơn cả Tô Thi Vận.
“Sau khi Thế Vinh qua đời không lâu, vào một buổi tối, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ở phòng ngủ của ông, nói với ông rằng, năm đó người của bộ đội đặc chủng Chiến Long đều bị giết hại, cái chết của Thế Vinh không phải là ngoài ý muốn mà có người rắp tâm hãm hại!”
Tô Viễn Sơn nói đến đây thì dừng lại lần nữa, cảm xúc trở nên kích động.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Khương Vô Danh, hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thay đổi.
Bao gồm cả Khương Vô Danh, bọn họ đều nghĩ rằng Tô Thế Vinh qua đời là ngoài ý muốn.
Mà hiện tại, Tô Viễn Sơn nói là có người cố ý hãm hại!
“Thực ra, nghĩ kĩ lại thì cái chết của Thế Vinh quả thật rất kỳ lạ, nó là binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long, không nói đến lái xe, cho dù là lái máy bay, điều khiển tàu quân sự thì đều không thành vấn đề, sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ chứ?”. Tô Viễn Sơn nói xong, vô lực nhắm chặt hai mắt, lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc mới mở mắt ra, tiếp tục nói: “Người thần bí đó nhắc nhở ông rằng, nếu có người trả thù binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long, vậy có thể sẽ liên lụy đến gia đình, đề nghị ông đưa ba người các con rời khỏi nhà họ Tô.
Mà tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ, nếu không ba người các con sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có thể khiến dòng họ Tô bị diệt vong”.
“Tối hôm đó, người thần bí kia nói những lời này xong liền đi, ông lợi dụng tất cả các mối quan hệ điều tra những đồng đội của Thế Vinh, kết quả nhận được giống y như lời người thần bí nói, mấy người giải ngũ của Chiến Long đã chết hết, đều là ngoài ý muốn.
Sau khi biết hết điều đó, tinh thần ông hoang mang, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định làm theo ý kiến của người thần bí.
Ngày thứ hai, Thi Vận trộm lấy thuốc mà ông phải tốn rất nhiều tiền của mới có được đưa cho Vô Danh uống, ông đã mượn cớ này để đuổi mọi người ra khỏi nhà họ Tô”.
Tô Viễn Sơn một mạch nói hết đầu đuôi lý do tại sao năm đó đuổi ba người Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, sau đó tự trách và áy náy nhìn ba người bọn họ: “Nếu không phải như vậy, tại sao ông phải làm như thế chứ? Mặc dù thuốc đó rất quý, nhưng sao có thể quan trọng bằng ba người?”
Nghe những lời Tô Viễn Sơn nói, hai mẹ con Tô Thi Vận đều sững sờ.
Từ trước đến nay, bọn họ đều không thể hiểu nổi những việc Tô Viễn Sơn làm năm ấy, thậm chí trong lòng còn mang theo oán hận chứ không hề nghĩ đến còn có ẩn tình như thế.
Khương Vô Danh cũng hết sức kinh ngạc, đồng thời, thông qua biểu cảm của Tô Viễn Sơn khi nói ra những lời đó, anh gần như có thể xác nhận rằng Tô Viễn Sơn không nói dối.
“Sau khi ba người rời khỏi nhà họ Tô, ông lo lắng các con gặp chuyện ngoài ý muốn, luôn để Chung Cương âm thầm đi theo, cho đến khi cả ba quay về nhà họ Lưu, ông mới yên tâm bảo Chung Cương rời đi”. Thấy ba người Khương Vô Danh không nói gì, Tô Viễn Sơn nói tiếp: “Từ đó đến nay ông lúc nào cũng theo dõi tình hình của các con, nhưng cũng nhớ lời nhắc nhở của người thần bí, cho nên luôn không dám liên lạc, càng không dám gặp mặt cho đến khi Vô Danh xảy ra chuyện.
Lúc đó, sau khi ông biết chuyện này thì luôn cân nhắc xem có nên giúp nhà họ Lưu đối phó với nhà họ Trịnh, đảm bảo an toàn cho Vô Danh không.
Suy cho cùng, mọi người rời khỏi nhà họ Tô đã rất lâu rồi, mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng lúc ông đang do dự thì nhận được tin tức, nhà họ Lưu bằng lòng bảo vệ Vô Danh, mà Vô Danh lại rời khỏi nhà họ Lưu, không còn tung tích.
Nói đến đây, Tô Viễn Sơn nhìn Khương Vô Danh: “Cháu ơi, sau khi cháu rời khỏi nhà họ Lưu, ông đã phái Chung Cương đi tìm, tốn rất nhiều công sức, nhưng không tìm thấy”.
Khương Vô Danh âm thầm thở dài, năm đó anh đi theo sư phụ đến núi Long Hổ, ở trên núi luyện võ bốn năm, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhà họ Tô chắc chắn không thể tìm thấy được.
“Bởi vì không tìm thấy Vô Danh nên ông tạm thời từ bỏ ý định tìm các con, cho đến khi Thi Vận xảy ra chuyện”. Nhìn Khương Vô Danh im lặng, Tô Viễn Sơn dời tầm mắt nhìn sang Tô Thi Vận nói: “Sau khi ông biết tin nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, biết được nhà họ Lưu căn bản không có năng lực chống đỡ, nhưng tất cả hành vi của Thi Vận đã vượt qua mọi tính toán của ông, dưới sự lãnh đạo của cháu, nhà họ Lưu gian nan chống lại lần báo thù đầu tiên của nhà họ Trịnh”.
“Sau đó chính là tất cả những gì ông nói lúc nãy, ông đi tìm Tưởng Chính Nghĩa để giải quyết chuyện đính hôn, khụ...”
Tô Viễn Sơn một mạch nói rõ ngọn ngành, sau đó ho vài tiếng.
“Bố, uống ngụm nước đi”.
Lưu Quế Phương thấy thế liền đưa cho ông cụ cốc nước.
Bà ấy tốt bụng, lúc này hoàn toàn tin tưởng lời Tô Viễn Sơn nói, trong lòng không còn chút oán giận nào với Tô Viễn Sơn và nhà họ Tô.
“Ông nội, theo như ông nói, sau khi ông biết nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, bởi vì lời nhắc nhở của người thần bí năm đó nên thay đổi quyết định, không gặp bọn cháu nữa, vậy tại sao giờ lại đến đây?”
Tô Thi Vận hỏi ra những gì nghi ngờ ở trong lòng.
Mặc dù cô ấy cũng tin tưởng lời nói của Tô Viễn Sơn, nhưng vẫn rất lý trí, hỏi thẳng trọng tâm, tìm ra được sơ hở trong lời nói của Tô Viễn Sơn.
“Bởi vì, người thần bí sáng nay lại xuất hiện một lần nữa”.
Tô Viễn Sơn uống một ngụm nước, giải thích nghi ngờ của Tô Thi Vận: “Người này nói với ông, không cần lo lắng năm đó kẻ thù của bộ đội đặc chủng Chiến Long báo thù nữa”.
“Hóa ra là như vậy!”