Nghe đến đây, nếu Lạc Tử Dạ còn không nhận ra Diêm Liệt không tin nàng, đồng thời nhắc nhở Phượng Vô Trù không nên dễ dàng tin tưởng nàng thì đúng là uổng công nàng lăn lộn ở nơi này bao lâu nay. Hiển nhiên điều này làm cho tâm trạng nàng không thoải mái. Nàng cười giễu: “Chẳng sao cả, không thể nói thì thôi! Ngược lại, đối với cả ta và hắn, chia sẻ mấy chuyện này cũng chẳng có gì tốt cả!”
Trong lòng Diêm Liệt giật thót, thật không ngờ Lạc Tử Dạ lại dứt khoát nói một câu như thế. Sau ót hắn dần đổ mồ hôi hột ròng ròng, bởi vì Lạc Tử Dạ phản ứng như vậy nghĩa là y đã hiểu những gì mình muốn biểu đạt, cho nên ngày hôm nay mình đã3đắc tội y rồi, không biết sau này y có thổi gió bên gối, nói xấu mình bên tai Vương hay không.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì lúc này đây hắn vẫn mong rằng Vương đừng nói gì cả. Vả lại, hắn rất đồng ý với câu nói kia của Lạc Tử Dạ đấy.
Không phải vì thực lực của Vương không thể gánh chịu cái giá phải trả khi Lạc Tử Dạ phản bội, mà bởi vì... Nếu Lạc Tử Dạ thật sự dùng những bí mật này làm vũ khí tấn công Vương thì đối với Vương, có lẽ việc này không tạo thành tổn thương trên cơ thể nhưng đó sẽ là đòn đả kích nặng nề không thể nào tưởng tượng nổi đối với trái tim Vương.
Thế nhưng sau khi Lạc Tử Dạ nói câu này,1Nhiếp chính vương điện hạ lập tức nhìn nàng chằm chằm. Hắn lạnh lùng u ám dùng giọng nói ma mị xen lẫn cảm giác áp lực và ngạo mạn theo thói quen mà hỏi nàng: “Chia sẻ mấy chuyện này chẳng có gì tốt đối với cả hai chúng ta. Vậy thì Lạc Tử Dạ, nàng cho rằng điều gì mới tốt cho chúng ta?”
“Ờ thì...” Cho nên ẩn ý trong câu nói này của Phượng Vô Trù là: thứ nhất, hắn không vui vì những lời nàng nói lúc nãy; thứ hai, mặc dù Diêm Liệt không tin nàng, không tán thành việc Phượng Vô Trù chia sẻ bí mật với nàng nhưng hắn không định giấu nàng. Là như vậy sao?
Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai kia, phồng má chu môi, tiếp theo ánh mắt liếc9xung quanh, sau đó lên tiếng: “Phượng Vô Trù, sự thật là chúng ta lúc nào cũng tương tác với nhau theo kiểu đoán tới đoán lui, uy hiếp qua đe dọa lại, mệt mỏi thật đấy! Gia cảm thấy sau này hai đứa mình có thể thẳng thắn với nhau một chút, nghĩ gì nói nấy, đừng giấu kín mọi chuyện trong lòng để tránh nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết. Ngươi thấy sao?”
Đang yên đang lành Diêm Liệt lại không cho hắn tin nàng, đương nhiên nàng sẽ không cho rằng Diêm Liệt lên cơn thần kinh hoặc là bị người khác đánh tráo. Nhất định là trong này đã xảy ra chuyện gì đó khiến Diêm Liệt nảy sinh lòng hoài nghi đới với nàng. Nhưng bọn họ không nói ra nên đương nhiên nàng không thể3xác định được lý do tại sao.
“Được!” Hắn đồng ý, giọng nói ma mị rất quả quyết, nghe có vẻ vô cùng sảng khoái.
Hắn ngước mắt nhìn Diêm Liệt. Diêm Liệt đứng im tại chỗ một lát nhưng cuối cùng vẫn không dám làm trái lời chủ nhân, đành xoay người đi khỏi. Sau khi hắn đi, ở đây chỉ còn lại hai người là Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ.
Hắn cầm một bàn tay nàng rồi đột ngột đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên ngực hắn.
Hành động này làm cho Lạc Tử Dạ thoáng sửng sốt, bàn tay nàng gần như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn. Sắc mặt nàng ửng hồng, trong lòng dấy lên sự rung động không tên càng lúc càng mãnh liệt theo tốc độ nhịp tim của hắn.
Đột nhiên,3nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn sát lại gần nàng.
Gương mặt đẹp trai hết ý kia áp sát trước mặt nàng, đẹp đến nỗi khiến lòng người run rẩy, dụ dỗ người ta sa vào ma đạo. Hành động đột ngột của hắn khiến nàng thoáng mất hồn trong chốc lát. Đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói ma mị của hắn rót vào tai nàng: “Có gì nói nấy, vậy nàng hãy thành thật nói xem trong những ngày ra biển, nàng có nhớ Cô chút nào không?”
Lạc Tử Dạ nghe hắn hỏi vậy, trong đầu như nổ ầm một tiếng.
Trong chớp mắt, mặt nàng nóng bừng lên theo dư âm tiếng nổ này, ánh mắt lia loạn xạ xung quanh, không dám nhìn thẳng vào gương mặt hắn. Khi người ta xấu hổ, trong lòng như có nai con chạy loạn. Nhưng Lạc Tử Dạ sâu sắc cho rằng tâm trạng nàng lúc này hệt như con heo rừng đang chạy như điên. Hai má nàng nóng bừng như lửa đốt.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nàng đột nhiên cúi đầu, mím môi nói: “Nhớ!”
Lúc này, gương mặt đỏ bừng kia trông như ráng đỏ cuối chân trời, trong nét xinh đẹp rạng ngời lộ ra vẻ e thẹn đong đầy tâm tư thiếu nữ, khiến nhịp tim hắn bỗng tăng nhanh.
Đôi mắt ma quỷ mải miết ngắm nhìn nàng. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn từ xa, hai người giống như bức tranh vẽ cặp đôi thần tiên tình nồng ý mật. Mái tóc đen nhánh của hắn khẽ tung bay, vài sợi tóc nhẹ nhàng sượt qua mặt nàng khiến lòng nàng chợt ngứa ngáy. Lạc Tử Dạ cảm thấy con lợn rừng trong lòng mình chạy nhảy càng thêm hưng phấn.
“Nhớ bao nhiêu?” Hắn nhanh chóng hỏi tiếp.
Lạc Tử Dạ bỗng phát hiện ra một điều. Sau khi nàng nói nhớ hắn, hình như vẻ tàn bạo và giận dữ trong mắt hắn đều tan biến, chỉ còn lại tí xíu vẻ bá đạo lạnh lùng cùng với sự dịu dàng khó tả.
Nhưng mà nàng nói nhớ hắn đã ngại ngùng lắm rồi, lúc này sao có thể không biết ngượng mà phân tích xem mình nhớ hắn bao nhiêu? Vì vậy nàng hung hăng nói: “Chàng nói trước đi, chàng có nhớ gia không? Nhớ nhiều không?”
Hắn nghe nàng nói vậy, khóe miệng khẽ cong lên. Trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy cùng với vẻ ngạo mạn theo thói quen: “Nhớ nàng mỗi giây mỗi phút. Cho dù nàng ở trước mặt Cô, Cô cũng nhớ nàng!”
“Phượng Vô Trù, tốt nhất là chàng đừng có tùy tiện nói mấy lời ngon tiếng ngọt!” Lạc Tử Dạ ngại vô cùng, thế nên nàng bèn đỏ mặt nói một câu như thế. Ánh mắt nàng nhìn lung tung khắp nơi chứ không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Nghe nàng nói vậy, hắn cười rộ lên: “Lạc Tử Dạ, từ trước tới nay Cô chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt!”
Tiếng nói vừa dứt, bờ môi hắn chợt nóng lên, ngay trước mắt hắn một tấc là cặp mắt đào hoa xinh đẹp của nàng. Gió nổi lên, nàng kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn...