“...” Lạc Tử Dạ cảm thấy cạn lời.
Hiên Viên Vô phía sau Bách Lý Cẩn Thần khổ sở nuốt nước miếng. Hắn nghiêm túc liếc nhìn chủ nhân nhà mình, trong tận sâu đáy lòng cực kỳ nghi ngờ liệu có phải là chủ nhân nhà mình không cẩn thận nhiễm bệnh hay là trúng độc gì đó hay không, hoặc là bị người ta dùng yêu thuật mê hoặc tâm thần chẳng hạn.
Trước đây chủ nhân đã tỏ ý rõ ràng là ngài ấy không thích kiểu phụ nữ hoạt bát ầm ĩ.
Tuy Lạc Tử Dạ không phải người luyên thuyên không ngớt nhưng rõ ràng cũng rất ầm ĩ mà? Hắn dè dặt nói: “Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy ngài nên cẩn thận suy nghĩ lại3chuyện này. Vả lại, chuyện dựng vợ gả chồng phải nghe theo lệnh cha mẹ và lời của bà mối. Ngài đã hỏi ý kiến lão chủ nhân và phu nhân chưa?”
“Ý của mẹ ta là muốn ta sớm cưới vợ.” Giọng điệu thản nhiên, ánh mắt kia lại dừng trên khuôn mặt Lạc Tử Dạ lần nữa, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Khóe miệng Hiên Viên Vô run rẩy, im lặng cúi đầu nhìn mũi chân mình... Đúng vậy, ý của phu nhân là hy vọng chủ thượng nhanh chóng tìm con dâu cho bà, cho dù đối phương là đàn ông cũng không ngại. Huống hồ tên Lạc Tử Dạ này...
Lạc Tử Dạ nghe đến đây mới láng máng hiểu ra. Chắc hẳn tên này cầu1hôn nàng vì hai nguyên nhân: thứ nhất là để trả thù Phượng Vô Trù và tranh đua với hắn; thứ hai là vì người nhà bắt kết hôn. Một bà mẹ phát rồ đến độ không quan tâm con trai cưới nam hay cưới nữ hẳn là một người có tư tưởng cực kỳ cởi mở, hoặc là bà đã quyết định nhượng bộ sau một thời gian dài bắt con trai kết hôn nhưng không thành công.
Bách Lý Cẩn bị giục kết hôn suốt một thời gian dài, cũng có nghĩa là hắn bị giày vò suốt một thời gian dài, cho nên hắn muốn tìm một người giúp mình thoát khỏi tình cảnh này cũng là điều dễ hiểu.
Nàng ho khan một tiếng rồi nói: “Theo9lý mà nói, một anh chàng đẹp trai như ngươi không cần lo không có đối tượng kết hôn, cho nên ngươi đổi sang yêu cầu khác đi. Miễn là việc gia có thể làm được, gia nhất định không từ chối!”
“Gả cho ta, ngươi có thể làm được!” Giọng điệu hắn ta vẫn trong trẻo lạnh lùng, không hề tức giận vì Lạc Tử Dạ khéo léo từ chối, tựa như hắn chỉ lạnh nhạt trần thuật một vấn đề. Lúc này hắn ta đã rửa tay xong và đưa lụa trắng trong tay cho Hiên Viên Vô.
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy: “Vị huynh đệ này, chuyện cưới gả không phải trò đùa đâu. Hơn nữa ngươi không nhìn ra giới tính của gia à,3gia...”
Nàng còn chưa nói hết câu thì đột nhiên bị hắn ta ngắt lời. Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo như ánh trăng, khí chất không dính khói lửa nhân gian: “Quả thực chuyện này không phải trò đùa, ta đã suy xét cẩn thận rồi.”
“Ngươi có thể cho ta biết ngươi suy xét thế nào không?” Nàng cảm thấy dưới góc độ suy nghĩ của một người bình thường, người ta tuyệt đối không bao giờ đưa ra kết luận muốn cưới nàng. Nàng thật sự tò mò muốn biết cấu tạo mạch não và lối tư duy của người này.
Nàng hỏi nhưng hắn không tính trả lời.
Hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi đột nhiên xoay người rời đi. Áo trắng lướt qua3như làn sóng bạc nhấp nhô khiến người ta cảm thấy khó có thể chạm đến. Khi hắn đi đến cửa lều, bước chân thoáng khựng lại, giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên: “Ngươi đồng ý hay là không đồng ý?”
Dường như hắn đang hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Lạc Tử Dạ lắc đầu, mỉm cười trả lời: “Xin lỗi, ta không thể đồng ý!”
Nàng nói xong, Thanh Thành là người đầu tiên nhìn Lạc Tử Dạ như thể gặp ma giữa ban ngày. Y là quỷ háo sắc, hễ nhìn thấy trai đẹp là không nhấc chân đi nổi, ấy thế mà lúc trai đẹp cầu hôn y, y lại kiên quyết từ chối. Người này vẫn là Lạc Tử Dạ ư?