Nghe nàng hỏi thế, Bách Lý Cẩn Thần liền không để ý tới nàng.
Hiên Viên Vô ở bên cạnh thoáng nhìn sắc mặt của chủ nhân nhà mình, hiểu ý của chủ nhân nên mở miệng giải thích: “Vạn Cổ vương là loại cổ đứng đầu tất cả những cổ độc, người trúng độc sẽ phải chịu đựng sự đau đớn mà người bình thường không thể chịu nổi, nhưng đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, việc thật sự lớn ở đây là cảm giác đau đớn như bị đục khoét xương cốt sau khi trừ được loại cổ độc này. Cho đến nay, người có thể sống sót sau khi tiêu trừ loại độc này e là chỉ có một mình người này mà thôi!”
Bởi vì người chưa từng trải nghiệm cảm giác đó sẽ không3biết người trúng độc cần ý chí lực mạnh mẽ đến cỡ nào mới sống được, vậy nên ngay cả Bách Lý Cẩn Thần cũng phải dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Doanh Tần.
Lạc Tử Dạ không nhịn được liếc nhìn Thanh Thành. Nói thật, nàng thật sự càng ngày càng tò mò với quá khứ của Doanh Tần.
Sắc mặt của Thanh Thành tối sầm sau khi nghe xong lời Hiên Viên Vô nói, quả thật nên nói là khó coi đến mức đáng sợ. Tất nhiên là gã biết hết những gì Hiên Viên Vô nói, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã không có chút cảm giác gì khi nghe người ta lặp lại chuyện đó một lần nữa.
Bách Lý Cẩn Thần vẫn dùng vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn Doanh Tần, giọng điệu1cũng không chứa bất kỳ cảm tình gì, hờ hững nói: “Nếu hắn từng trúng độc Vạn Cổ vương thì cũng nên biết rõ một việc, sau này nếu hắn lại trúng thêm bất kỳ cổ độc gì thì đều phải chịu đựng sự đau đớn gấp ba người bình thường, lần trừ độc thứ hai cũng đau đớn hơn gấp trăm lần. Hôm nay, xem như mạng của hắn lớn nên mới có thể sống sót.”
Thanh Thành nghe thế liền thở phào một hơi.
Nếu Bách Lý Cẩn Thần đã nói như vậy thì ít nhất là ngay lúc này gã không cần phải lo lắng cho tính mạng của công tử nữa.
Thế nhưng nét mặt của Lạc Tử Dạ lại rất phức tạp. Nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn của cổ độc Đoạn Trường9nên biết nó khó chịu đến cỡ nào. Chỉ mới đau đớn như thế thôi mà nàng đã cảm thấy sống không bằng chết rồi, thế mà Bách Lý Cẩn Thần còn nói rằng Doanh Tần phải chịu đựng sự đau đớn gấp ba lần nàng, trừ độc còn đau hơn gấp trăm lần nữa.
Vậy...
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang suy nghĩ, khóe miệng của người đang nằm trên giường bỗng nhiên chảy ra máu.
Máu chảy xuống dọc theo gương mặt tái nhợt của hắn như đóa hoa mạn châu sa nứt ra từ cây anh túc, bên trong vẻ xinh đẹp mê người ấy lại lộ ra nét lạnh lẽo thê lương. Cảnh tượng này đẹp đến mức rung động lòng người nhưng cũng khiến cho người ta lo lắng đến mức trái tim hơi co thắt3lại.
Nàng chau mày, không dám tùy tiện hỏi hay nói gì vì biết tính tình của Bách Lý Cẩn Thần không hề tốt.
Lại đợi thêm một lát...
“Phụt” một tiếng, người ở trên giường đột nhiên phun ra một ngụm máu, đó là một ngụm máu đen. Tiếp đó lại có thêm một cây kim bay đi từ trong tay của Bách Lý Cẩn Thần. Cây kim này đâm vào đầu ngón tay của Doanh Tần, sau khi đâm rách da thì có một con độc trùng nhỏ như một sợi tơ rớt ra ngoài.
Con độc trùng đó rơi xuống đất theo máu trên đầu ngón tay của hắn.
Nó nằm trên đất nhúc nhích vài cái rồi chết. Lúc này đầu ngón tay của Doanh Tần vẫn còn đang chảy máu. Bách Lý Cẩn Thần không hề nhìn sang3Doanh Tần, thản nhiên nói: “Tự băng bó cho hắn.”
“Được!” Thanh Thành lập tức đi đến.
Lạc Tử Dạ đang tính lên tiếng thì thấy Hiên Viên Vô đã chuẩn bị nước xong, hắn còn đưa một tấm lụa trắng cho Bách Lý Cẩn Thần rửa tay. Đôi con ngươi tựa ánh trăng say lòng người của Bách Lý Cẩn Thần dừng ở trên mặt của Lạc Tử Dạ, hờ hững nói: “Ngươi nên biết quy tắc của Thần Y môn là một mạng đổi một mạng.”
“Ờm... Có nghe nói rồi!” Nàng quả thật từng nghe nói về nó khi còn ở đảo Thiên Lãng.
Tiếp đó, hắn ta nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay mạng của ngươi là của ta, ba ngày sau ngươi phải gả cho ta.”