3ạc Tử Dạ còn chưa biết lời nói của mình đã dẫn đến những việc này, nàng dè dặt cẩn thận vào trong lều, thấy Bách Lý Cẩn Thần đang chữa trị. Sắc mặt của Thanh Thành khi nhìn Lạc Tử Dạ đã khá hơn rất nhiều, bởi vì Bách Lý Cẩn Thần đến đây cũng có nghĩa là chắc chắn công tử sẽ được cứu giúp.
Bách Lý Cẩn Thần không nhìn bọn họ. Trên chiếc bàn trong phòng có lửa đang tí tách cháy, phía trên còn có một ấm sắc thuốc.
Hắn ta móc một lọ nước thuốc từ trong tay áo ra, ngón tay trắng nõn và sạch sẽ đến mức gần như trong suốt của hắn ta cầm lấy lọ thuốc rồi đổ chất lỏng bên trong lọ vào ấm sắc thuốc kia. Tiếp đó, hắn ta lấy hoa3sen yêu ra rồi bỏ vào bên trong nước thuốc, sau đó hoa sen yêu đột nhiên hòa tan.
Đôi môi Thanh Thành mấp máy, hình như muốn nói cái gì đó khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chẳng qua gã còn chưa kịp hé miệng liền nghe thấy giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, cao ngạo và ẩn chứa một chút lạnh nhạt bẩm sinh hờ hững nói: “Ngươi đến cứu người, bằng không im miệng.”
Một câu nói ngắn ngủn, chỉ có tám chữ nhưng lại thể hiện rõ ý, đồng thời cũng cho thấy tính cách của Bách Lý Cẩn Thần.
Quả nhiên là hắn ta có thể nói ngắn đến đâu liền nói ngắn đến đó, hơn nữa tính tình còn khá là không tốt. Hắn ta đang nói với Thanh Thành rằng ngươi biết thì qua đây cứu người, còn không1thì im miệng, đừng có quấy rầy ồn ào, đừng chen miệng vào.
Thanh Thành nghẹn họng, im lặng không dám lên tiếng nữa.
Lạc Tử Dạ ra vẻ đồng cảm nhìn gã. Nói thật, việc bị người ta ngang nhiên bảo im miệng thật sự rất lúng túng, chẳng qua những người có năng lực xuất chúng trên đời này thường có tính tình kỳ lạ, quái đản. Đây là hiện tượng khá phổ biến nên Lạc Tử Dạ không nghĩ thêm gì khác ngoài đồng cảm với Thanh Thành.
Sau khi hoa sen yêu tan thành nước, Bách Lý Cẩn Thần nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Thành, thản nhiên nói: “Cho uống hết.”
“Hả? À, được!” Thanh Thành lập tức cẩn thận bưng ấm sắc thuốc đến, đổ hết chất lỏng bên trong vào trong chén. Sau đó gã vội vàng đi qua đỡ9người đang nằm trên giường lên, đút hết thuốc cho hắn.
Cũng may ý chí lực của Doanh Tần không tồi, cho dù hắn đang hôn mê nhưng vẫn uống hết thuốc theo động tác mớm thuốc của Thanh Thành.
Sau khi cho hắn uống thuốc xong, Thanh Thành lui sang một bên.