Nàng chăm chú nhìn hai người cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy trái tim quá đau xót. Cái tên Phượng Vô Trù khốn kiếp này, dám ném nàng đi như vứt rác ngay trước mặt trai đẹp như vậy. Nàng cảm thấy vừa muốn khóc vừa tức giận, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện quay về bên đó, sợ Phượng Vô Trù lại nổi khùng rồi ném nàng đi lần nữa. Nàng đã cảm thấy rất mất mặt rồi, quả thật không muốn lại mất mặt thêm nữa.
Bách Lý Cẩn Thần nghe thế, đôi môi mỏng của hắn ta khẽ mấp máy, hắn thản nhiên nói: “Tất nhiên là thân phận của các hạ sẽ không làm bẽ mặt ta, nhưng mà người cầu xin ta cứu người không phải là các hạ.”
Nghe đến đây liền biết Bách3Lý Cẩn Thần không phải là một kẻ dễ đối phó.
Hơn nữa, thần y bày tỏ rằng hắn không muốn thuận theo loại người rõ ràng mang thái độ thù địch với mình, thậm chí còn ra vẻ như muốn gây phiền toái cho mình như Phượng Vô Trù.
“Cho nên hôm nay, công tử nhất định phải bắt tiện nội dẫn đường cho mình?” Hàng lông mày rậm của Nhiếp chính vương điện hạ nhăn lại, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Đôi mắt ma quỷ của hắn lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Không khó để nhận ra xung quanh hắn đã bắt đầu có sát khí!
Lạc Tử Dạ vốn đang rầu rĩ ngồi xổm ở phía xa xa vẽ vòng tròn chợt nghe thấy Phượng Vô Trù nói thế, nàng lập1tức không vui, sải bước đến gần rồi trưng gương mặt đen thui nói: “Tiện nội là ý gì đó? Ai là tiện nội?”
Mẹ nó!
Nàng đứng ở giữa Phượng Vô Trù và Bách Lý Cẩn Thần rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm Phượng Vô Trù. Ngay lúc này, Diêm Liệt rốt cuộc vội vã đến đây. Diêm Liệt hơi sửng sốt khi nhìn thấy Bách Lý Cẩn Thần, tiếp đó hắn liền đứng sau lưng Nhiếp chính vương điện hạ và nhìn Lạc Tử Dạ tức giận.
“Lẽ nào ngươi không phải là người của Cô sao?” Hắn nghe vậy, cúi đầu dùng tầm mắt từ trên nhìn xuống nàng. Đôi con ngươi mê hoặc của hắn có ánh sáng màu vàng xẹt qua, dường như chỉ cần Lạc Tử Dạ trả lời “không phải là người của hắn” thì hắn lập9tức sẽ cho nàng đẹp mặt vậy!
Lạc Tử Dạ không nhịn được run lên một lát, thế nhưng sắc mặt của nàng vẫn rất khó coi: “Chuyện gia có phải là người của ngươi không thì bàn sau đi! Cho dù gia là người của ngươi thì ngươi cũng không thể dùng tiện nội để gọi gia chứ? Gia có chỗ nào đê tiện hả?”
Nhiếp chính vương điện hạ liếc nhìn nàng rồi lại dời tầm mắt sang Bách Lý Cẩn Thần đang đứng sau lưng nàng, sau đó khóe mắt của hắn lại lướt về phía lều trại của Doanh Tần. Hắn không trả lời, chẳng qua ánh mắt của hắn không khác gì đang nói cho nàng biết ở phương diện đối đãi với trai đẹp thì hành vi của nàng quả thật rất đê tiện.
Hắn đã từng rất3muốn bóp chết nàng, không chỉ một lần!
Nhưng mà khi Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thấy gương mặt của Lạc Tử Dạ đen thui như thể chỉ cần hắn thật sự dám nói như vậy thì nàng sẽ lập tức giận dỗi hắn, hắn dừng lại một lát, cuối cùng không lên tiếng.
Diêm Liệt thoáng nhìn Bách Lý Cẩn Thần cách đó không xa, trong lòng hắn thật sự không muốn Vương nảy sinh mâu thuẫn với Thái tử ngay trước mặt tên đẹp trai khác nên hắn vội vàng lên tiếng hòa giải rằng: “Thái tử điện hạ, Vương không hề mắng ngài đê tiện, tiện nội là cách xưng hô vợ của mình một cách khiêm tốn, khi đàn ông ở bên ngoài nhắc đến vợ thì đều dùng tiện nội và chuyết kinh(*) để xưng hô, bày3tỏ sự khiêm tốn của mình!”
(*) Chuyết kinh: người vợ vụng về, cũng là một cách xưng hô vợ.