3àng chạy tới cửa, vén tấm màn của lều vải lên thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tiếp đó là giọng Phượng Thiên Hàn truyền tới: “Tên nhãi ranh nhà ngươi! Đã bảo sau khi tìm thấy vợ thì lập tức đến bái kiến ông đây, ông đây có chuyện dặn dò. Thế mà con thì hay rồi, sung sướng ở trong lều không chịu đi ra!”
Mân Việt và Diêm Liệt che trán đứng ở cửa.
Mà lúc này gương mặt tuấn mỹ có thể so với thần ma của Phượng Vô Trù hơi u ám, nội lực trong tay nhanh chóng tụ lại, đánh tới chỗ Phượng Thiên Hàn lần nữa. Giọng nói ma mị nghe hết sức hung ác: “Ngài đã biết rõ Cô đang ở trong trướng3sung sướng mà vẫn đến phá hỏng chuyện tốt của Cô!”
“Rầm!”
Diêm Liệt: “...”
Mân Việt liếc Diêm Liệt, hai người cùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ đứng ở cửa.
Vẻ mặt Lạc Tử Dạ ngơ ngác! Cha con hắn đánh nhau còn nhắc đến chuyện sung sướng làm gì, ám chỉ nàng ư? Thấy Diêm Liệt và Mân Việt đều nhìn nàng, phút chốc sắc mặt nàng không phải đỏ cũng không phải trắng mà là tái xanh, tỏ vẻ mình không liên quan tới nhà bọn họ, thu ánh mắt lại không nhìn nữa.
Nàng liếc Diêm Liệt, hỏi: “Doanh Tần thế nào rồi?”
Diêm Liệt là hộ vệ cấp cao nhất bên cạnh Phượng Vô Trù, nếu có tin tức gì thì Diêm Liệt nhất định sẽ là người đầu1tiên biết được, nàng tin rằng bọn họ sẽ không thể không thăm dò tin tức của Doanh Tần. Nàng vừa hỏi ra, Diêm Liệt đã nhíu mày lại nhưng trả lời: “Nghe nói là tìm thầy thuốc, dù có mang sen yêu và cả cách sử dụng đến nhưng lúc bình thường dùng thì không sao, có thể chữa lành bệnh cho Doanh Tần. Nhưng giờ phút này trên người hắn còn có cổ độc, thầy thuốc không dám dùng, sợ cổ độc sẽ ảnh hưởng đến thân thể của hắn, cuối cùng chữa tốt thành xấu!”
“Vậy...” Sắc mặt Lạc Tử Dạ xanh lại, nếu cuối cùng đã tìm được sen yêu nhưng tạm thời không thể dùng, hậu quả kia chẳng phải là...
Nàng nhìn thoáng qua Mân Việt: “Ngươi9cũng không còn cách nào sao?”
“Không phải là có cách nào hay không, chẳng qua là thầy thuốc kia và ta đều không hoàn toàn nắm chắc chuyện này, sợ rằng chữa tốt thành xấu, đến lúc đó hậu quả không thể lường được! Cho nên bây giờ để cho Thanh Thành quyết định vì đó là chủ nhân của hắn, xem hắn có chịu mạo hiểm như vậy hay không!” Mân Việt nói ra, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Có điều, hắn nhanh chóng nói tiếp: “Lúc trước chúng ta ở trên biển, không phải ngài đã nói thần y đồng ý giúp chúng ta sao? Nếu thật sự như lời hắn ta, vậy thì có cách rồi!”