Câu nói sẽ thả Lạc Tử Dạ đi của nàng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm
Nếu là vậy thì bọn họ không cần phải ra tay nữa.
Mân Việt cũng gật đầu
Nếu bên đối phương đã bỏ qua chuyện này thì hắn cũng không cần phải lắm miệng hay giấu giếm gì nữa, thế nên hắn nói thẳng luôn: “Gần đây lão Vương gia đang làm một chuyện, cụ thể là chuyện gì thì tại hạ không thể nói, nhưng mà nói chung là không lâu sau đó chúng ta sẽ gặp được lão Vương gia khi quay về đại lục Huyên Ngự!”
“Ngươi sẽ quay lại đảo Thiên Lãng chứ?” Lão thái thái vội vàng hỏi, trong giọng nói mang một chút3mong chờ
Giọng điệu của nàng khiến cho Mân Việt nhíu nhíu mày, cái cảm giác quen thuộc đến lạ lùng ấy lại dâng lên
Hắn dùng một lát, thản nhiên nói: “Dù sao cái giá để đến đảo Thiên Lãng quá lớn, thường ngày tại hạ cũng có chuyện cần làm, có nhiệm vụ cần phải hoàn thành nên nếu không cần thiết thì sẽ không quay lại đây!” Lão thái thái nghe hắn nói xong liền thở dài một hơi, nói: “Ta biết rồi!”
***
Lúc này, ở trên đảo
Lạc Tử Dạ đang chờ ở bên ngoài phòng của Hiến Thương Mặc Trần, nàng lo lắng đi qua đi lại trước cửa cả nửa ngày trời rồi cuối cùng ngồi xuống trước bậc cửa
Nàng đã đợi ba canh giờ, Mặc1Tử Uyên đang ở bên trong phòng chữa trị vết thương cho hắn, những người hầu cũng mang từng chậu nước vào để đổi nước.
Máu trong chậu khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Không biết rốt cuộc Hiến Thương Mặc Trần đã chảy bao nhiêu máu nữa, trong tình huống này thì hiển nhiên là nàng sẽ sợ hắn mất máu quá nhiều rồi
Nhưng mà nàng không phải là thầy thuốc cũng như chưa từng học y, nàng chỉ có thể chờ ở trước cửa chứ không thể giúp gì trong chuyện này cả.
Nàng lại ngồi như thể thêm hai canh giờ, trước cửa rốt cuộc yên tĩnh lại, không còn người hầu ra vào nữa.
Lạc Tử Dạ theo bản năng nhìn về phía cửa để8chờ người bên trong đi ra
Ngay lúc này, Mặc Tử Uyên đi từ bên trong ra, sắc mặt hắn rất uể oải, hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lát rồi mới nói: “Chỗ chảy máu rốt cuộc đã dừng lại, hơn mười cái xương gãy cũng đã được nối lại, nhưng mà chủ nhân vẫn không có ý thức, ta cũng không biết chủ nhân có thể tỉnh lại hay không?”
Hắn không thích Lạc Tử Dạ, nhưng mà ngay lúc này, Lạc Tử Dạ chính là người duy nhất ở đây thật sự hy vọng chủ nhân sống sót, còn những người khác đều giữ thái độ thờ ơ
Do đó hắn mới nói với Lạc Tử Dạ chuyện này, có lẽ hắn cũng mong rằng sau9khi Lạc Tử Dạ biết được thì nàng có thể chia sẻ cảm giác sợ hãi và những tâm trạng khác với mình.
Lạc Tử Dạ nhìn hắn, hỏi: “Nếu như hắn tỉnh lại thì khi nào tỉnh?”
“Sáng sớm ngày mai! Nếu như sáng mai chủ nhân có thể tỉnh thì không còn gì đáng lo nữa
Nhưng mà nếu chủ nhân không tỉnh lại thì..
Hiện tại, điều ta lo lắng nhất không phải là những thứ khác mà là việc chủ nhân phát sốt
Nếu như tối nay chủ nhân phát sốt thì hậu quả sẽ khó lường lắm!” Hắn nói xong rồi không tiếp tục dừng ở trước cửa nữa mà trực tiếp xoay người vào phòng.
Lúc này Lạc Tử Dạ cũng đi theo sau.
Hiện tại Hiên Thương Mặc7Trần đang nằm sấp trên giường, vì hắn bị thương ở sau lưng nên không thể nằm thẳng mà phải nằm sấp
Sắc mặt của hắn trắng đến mức làm nàng sợ hãi, nó gần như thành trắng bệch
Lạc Tử Dạ nhìn hắn một lát rồi hỏi Mặc Tử Uyên một câu: “Ngươi có biết vì sao hắn lại cứu ta không?”
Dù sao bọn họ cũng mới quen biết không bao lâu, tính ra thì bọn họ chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi
Chẳng qua, trong lòng nàng cũng có một nghi ngờ..
Mặc Tử Uyên im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Thay vì hỏi ta chuyện này, chi bằng ngươi chờ chủ nhân tỉnh lại rồi hỏi ngài ấy vì sao lại cứu ngươi đi!”
“Vậy còn chuyện người rõ ràng là người ở bên cạnh Hiển Thương Dật Phong nhưng bây giờ lại ở bên cạnh Hiển Thương Mặc Trần thì sao? Ta không cần phải hỏi hắn vấn đề này nhỉ?” Lạc Tử Dạ nhanh chóng liếc nhìn Mặc Tử Uyên.
Mặc Tử Uyên nghiệm mặt nói: “Tại hạ vốn chính là khách khanh(*) của hoàng triều Hiến Thương, là thần tử của bệ hạ, đi sứ Thiên Diệu với Phong vương điện hạ
Bây giờ Phong vương điện hạ không cần tại hạ hỗ trợ nữa nên tại hạ quay về bên cạnh bệ hạ, việc này có vấn đề gì không?” (*) Khách thanh: dùng để chỉ những người làm quan ở các nước chư hầu.
Nét mặt của hắn nghiêm túc, giọng nói lại không khách sáo cho lắm
Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn hắn một lát, thấy hắn không né tránh ánh mắt của mình nên nàng thu hồi tầm mắt lại, không tiếp tục hỏi nữa
Nhưng chuyện khiến Mặc Tử Uyên lo lắng nhất vẫn xảy ra vào buổi tối
Hiến Thương Mặc Trần phát sốt, hơn nữa còn sốt cao không hạ...