“Đúng vậy!” Mân Việt nhanh chóng đáp
Chẳng qua hắn không nói rõ, đây là lần đầu tiên hắn đến đây mà vẫn có ý thức
Hình như trước đây hắn đã từng đến đây, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì lại không giống, hắn có cảm giác như đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi
Hắn không có ấn tượng về việc đó đến mức chắc chắn rằng chuyện đó đã từng xảy ra, cho nên hắn không có suy nghĩ cũng như nói thêm gì mà trực tiếp khẳng định luôn
Khóe miệng lão thái thái hơi mím lại, vẻ mặt của nàng giống như rất thất vọng với đáp án của Mân Việt
Nàng nhanh chóng hỏi thêm một câu: “Có phải cánh tay của người từng3bị động vật cắn trúng nên bị mất một miếng thịt không?”
Mân Việt sửng sốt khi nghe thấy lời nàng nói
Hắn biết trên cánh tay của mình thiếu một miếng thịt, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết đó có phải là do bị động vật cắn hay không
Vậy nên hắn thản nhiên nói: “Trên cánh tay của tại hạ quả thật bị thiếu một miếng thịt, nhưng mà vết thương này đã có từ rất lâu rồi, có lẽ là vết thương cũ từ hai mươi năm trước nên tại hạ cũng không biết...” Hắn còn chưa nói hết lời thì lão thái thái lại đột ngột cắt ngang: “Vậy ngươi nói cho ta biết, hai mươi năm trước ngươi ở đâu? Chính là hai mươi năm1trước!”
Mân Việt nghe đến đây liền im lặng
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của hắn, hắn quả thật có quyền chọn nói hay không nói
Nghiêm túc mà nói, đối với một người ngoài như lão thái thái, đặc biệt là người đã ra tay với Mân Việt thì câu hỏi này thật sự hơi quá đáng rồi.
Hắn không lên tiếng
Trong lòng lão thái thái biết hắn đang suy nghĩ gì nên trực tiếp nói: “Ta cũng không có ý định nghe lén chuyện đời tư của ngươi, chỉ là nhiều năm trước ta từng có một người bạn cũ, lúc đó hắn bị sói cắn trúng cánh tay
Vết thương của hắn khi ấy quả thật giống y như vết thương trên cánh tay của ngươi, vậy nên8ta muốn biết rốt cuộc ngươi đã ở đâu vào hai mươi năm trước!” Nàng vừa dứt lời, Mân Việt lập tức ngẩn ra.
Hẳn chăm chú nhìn nàng, thấy giọng nói của nàng vô cùng chân thành, sắc mặt cũng nghiêm túc, trông không giống như đang nói láo
Hẳn suy tính một lát rồi nhíu mày, nói: “Hai mươi năm trước, ta bảy tuổi
Lúc đó ta chỉ vừa mới đến phủ Nhiếp chính vương, là lão Vương gia nhặt ta về
Lúc ta tỉnh lại, lão Vương gia nói rằng ngài ấy cảm thấy ta có thiên phú học y nên nhận nuôi ta
Còn về việc ta ở đấu trước khi bảy tuổi thì ta đã quên mất rồi, lão Vương gia nói rằng ta bị đập đầu vì9không cẩn thận nên...”
Hai người bọn họ đứng ở đây nói chuyện cả nửa buổi trời, làm cho Tiêu Sơ Cuồng vốn nóng nảy đã sắp không kiềm chế được cơn tức trong lòng
Hắn dự định bảo cô gái trước mặt giao Thái tử ra đây, nhưng hắn vừa định nói thì Vân Tiếu Náo lại kéo tay hắn lại, ý bảo hẳn đừng lên tiếng.
Đậm Đài Dục Đường cũng nhỏ giọng nói: “Trước tiên cứ nghe thử xem bọn họ nói cái gì, có lẽ hai người bọn họ đã quen biết nhau từ trước, nếu vậy thì hôm nay nàng ta sẽ không làm khó Thái tử!” Tiêu Sơ Ảnh sửng sốt, cảm thấy cũng đúng nên kiềm chế mình lại.
Lão thái thái vừa nghe đến7đây liền hỏi tiếp: “Lão Vương gia có từng nói hắn nhặt được người ở đâu không?”
“Lão Vương gia không nói, ta cũng không có hỏi
Dù sao khi đó ta đã quên hết tất cả, cho dù có hỏi cũng không có tác dụng gì
Huống chi ơn cứu mạng lớn hơn trời, lão Vương gia đã nhặt ta về để ta có thể tiếp tục học y thuật nên ta sợ mình hỏi nhiều sẽ khiến lão Vương gia không vui
Chẳng qua lão Vương gia cũng từng nói khi nào ta muốn biết thì có thể hỏi ngài ấy!” Mân Việt trả lời vấn đề này khá cẩn thận.