Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão thái thái, trên mặt nàng ta đã không còn nước mắt nữa, sắc mặt cũng lạnh như băng
Lão thái thái nói: “Hiến Thương Não(*) ta trông giữ đảo Thiên Lãng mười năm, đây là lần đầu tiên ta thấy thứ không biết tuân theo quy tắc như vậy! Hiện tại ta đã đánh hắn ba trăm trượng theo di huấn của tổ tiên! Về việc hắn sống hay chết thì phải xem tạo hóa của chính hắn!”
(*) Não (IS) trong “mã não”, một loại ngọc biến thể của thạch anh, dùng làm trang sức.
“Vâng!” Bảy người đứng giữ cửa đồng loạt gật đầu.
Lão thái thái vừa nói xong, Mặc Tử Uyên vội vàng phóng vào trong phòng
Lạc Tử Dạ cũng dự định chạy vào xem thì lại bị lão thái thái giơ3tay ngăn cản
Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói: “Ta biết người bảo ta rời đi trong vòng nửa canh giờ, bằng không thì ngươi sẽ giết ta
Bây giờ đã qua nửa canh giờ, hơn nữa độc trên người ta chỉ vừa mới được giải, e là ta có đánh cũng không thắng được các ngươi
Ngươi để cho ta vào xem ân nhân cứu mạng mình thế nào trước, sau đó người muốn chém muốn giết hay muốn làm gì ta cũng được!”
Lão thái thái nghe Lạc Tử Dạ nói thế liền nở nụ cười, chẳng qua nụ cười ấy không hề ấm áp
Nàng không đáp lại Lạc Tử Dạ, trái lại lạnh lùng nói: “Hắn cũng không nói sai, ngươi sẽ không đi! Ta hỏi người, người cùng đi với người đâu?”
“Hắn mang đồ vật đi trước rồi!”1Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta chằm chằm.
Lão thái thái không nói nhiều, cũng không ngăn cản nàng nữa mà chắp tay rời đi.
Bây giờ Lạc Tử Dạ không có thời gian quan tâm đến nàng ta, nàng vội vã chạy vào trong phòng
Lúc Lạc Tử Dạ còn ở bên ngoài là đã nhìn thấy máu tươi chảy lênh láng đầy đất, thế nhưng cảnh tượng ở bên trong càng khiến cho nàng hoảng sợ hơn! Trên lưng hắn dính đầy máu, nàng gần như không thể phân biệt được đâu là quần áo đầu là máu thịt của hắn.
Máu tươi chảy đầy đất
Ngay lúc này, Hiên Thương Mặc Trần nằm trên băng ghế dài, trên mặt nhuộm đẫm máu tươi, thậm chí đã sớm mất ý thức
Lúc này Mặc Tử Uyên đang rất hoảng loạn, hắn vội vội vàng vàng8cầm tay của Hiến Thương Mặc Trần để bắt mạch, thế nhưng thân thể của chính hắn lại không ngừng run lên, hoàn toàn không thể bắt mạch được
Lạc Tử Dạ nhanh chóng đi đến rồi đặt tay lên vai của hắn, lúc này giọng nói luôn mang vẻ không đứng đắn của nàng đột nhiên lại trở nên rất nghiêm túc: “Bình tĩnh lại đi, hiện tại chỉ có mình ngươi cứu được hắn!” Mặc Tử Uyên nghe thế liền giật mình, ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, đến lúc này hắn mới bắt buộc bản thân tỉnh táo lại để bắt mạch cho Hiến Thương Mặc Trần
Thế nhưng mạch đập của Hiến Thương Mặc Trần lại rất yếu ớt, nếu hắn không cẩn thận bắt mạch thì sẽ không cảm nhận được
Mắt hắn trợn to như thể muốn nứt9ra
Hắn lập tức đứng lên rồi dùng giọng điệu vội vàng nói: “Các ngươi! Nhanh, mang bệ hạ vào phòng ta!” Mặc Tử Uyên cảm thấy bệ hạ vẫn còn một hơi thở, hy vọng bệ hạ có thể qua được cửa ải này!
Đảo Thiên Lãng, bờ biển.
Tất cả mọi người đều đang chờ người trên đảo xuống
Hai ngày nay bọn họ đều ở dưới này câu cá và đấu võ mồm với Quả Quả
Điều kỳ lạ là, lúc còn ở trên biển thì ngày nào bọn họ đều làm những việc như thế này, khi ấy còn cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, nhưng mà bây giờ mới qua một ngày một đêm thì bọn họ lại cảm thấy một ngày dài bằng cả năm trời.
Đạm Đài Dục Đường liếc nhìn Tiêu Sơ Cuồng, nói: “Ngươi nói7coi, hay là chúng ta đi lên xem thử đi?”
Bọn họ đã đi lên đó một ngày rồi, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không nữa.
Tiêu Sơ Cuồng đang cau mày đứng ở bên cạnh, trong miệng hắn ngậm một cây cỏ dại
Hắn nghe thấy câu hỏi của Đạm Đài Dục Đường, im lặng một lát rồi như không nhịn được nữa
Hắn đứng thẳng người, phun cây cỏ dại trong miệng ra, phát ra một tiếng “phì”.
Hắn nói: “Ông đây không đợi được nữa, không quan tâm nhiều như vậy, chúng ta đi lên xem thử đi!” “Đi!” Vân Tiêu Náo lập tức xông đến.
Bọn họ đang nói chuyện thì Quả Quả chợt bay về phía đường núi, dùng tiếng nói chói tai kêu: “Xuống Mân Việt, Mân Việt xuống!”
Mân Việt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người khi nó đang nói, hắn không nói gì mà trực tiếp ném hoa sen yêu trên tay cho Vân Tiếu Náo
Sau đó hắn xoay người cầm giấy bút, bắt đầu viết thư bí mật.