Nó đang chăm chú mặc đồ thì Lạc Tử Dạ đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Trái tim nó đánh thịch một cái, chân nó nhảy về phía sau một bước: “Ngươi muốn giết chim diệt khẩu à?”
“Nếu như ngươi cứ tiếp tục ghi lung tung như vậy thì nói không chừng gia sẽ làm như vậy thật đấy!” Lạc Tử Dạ nhìn nó, vẻ mặt hơi lạnh lùng
Nàng không tính toán so đo với một con chim phá phách, nhưng mà tính nết của Phượng Vô Trù thì sao? Nàng cũng không muốn bị tên đó lột một nửa lớp da!
Quả Quả lập tức ôm lấy cuốn sổ nhỏ rồi trốn dưới chân Mân Việt: “Quả gia là con cháu của phượng hoàng, là sinh vật cát tường của phương Đông! Quả gia là thần thú, nếu như ngươi giết Quả gia3thì ngươi sẽ bị trời phạt!” Nói thật, Lạc Tử Dạ thật sự rất muốn làm thịt nó khi nhìn thấy dáng vẻ gợi đòn này!
Có điều, nói đi nói lại thì nàng cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, nàng do dự nửa buổi trời, vậy mà không ra tay được khi trông thấy bộ dạng đáng thương và lo sợ của đứa nhóc đó
Sắc mặt của nàng tái xanh, nàng chỉ tự trách lòng mình quá mềm yếu nên đành phải buông tha cho con chim phá phách này thôi!
Hôm nay là ngày đầu tiên ra khơi, lần này đi ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, ngày tháng vẫn còn dài, nàng không tin rằng mình sẽ không trừng trị được con chim phá phách này! Hiện tại nàng cứ để cho nó đắc ý1một hôm trước đã.
Lạc Tử Dạ suy nghĩ xong liền tính quay về khoang thuyền để luyện công
Bọn họ sắp đến đảo Thiên Lãng rồi, hiển nhiên là nàng càng lợi hại, sức lực càng mạnh thì cơ hội lấy được hoa sen yêu càng lớn! Trước khi vào trong khoang thuyền, ánh mắt của Lạc Tử Dạ khi nhìn Quả Quả khiến cho Quả Quả ôm lấy chân của Mân Việt run rẩy
Nó dùng tiếng nói the thé kêu: “Lạc Tử Dạ muốn ám sát Quả gia, muốn Quả gia ám sát, Mân Việt bảo vệ Quả gia phải...” Nó sợ tới mức nói năng không trôi chảy, thậm chí lại bắt đầu sai ngữ pháp nữa
Mân Việt còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Tử Dạ mới đi tới trước cửa khoang thuyền, Tiêu Sơ Cuồng cũng vừa mới thả bồ8câu truyền tin cho Thượng Quan Ngự bay đi thì một tiếng “âm” chợt vang lên.
Cơn sóng lớn đánh vào phía sau lưng thuyền.
Toàn bộ thân thuyền đều nghiêng ngã đung đưa, mọi người cũng giật nảy cả mình, nét mặt bọn họ hơi hoảng hốt nhìn xung quanh, bọn họ đều không biết chuyện gì đang diễn ra
Sắc mặt Lạc Tử Dạ lại xanh mét, trong lòng có dự cảm không tốt!
Nàng cao giọng hô: “Đứng vững!” Nói xong, nàng lập tức chạy về phía sau lưng thuyền để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì
Bởi vì cơn sóng lớn đó vừa đánh tới từ phía sau! Đám người Vân Tiêu Náo lập tức nói: “Thái tử! Ngài nhớ cẩn thận!”
Lạc Tử Dạ trực tiếp chạy ra sau, không để ý tới lời nói của bọn họ
Nàng vừa đưa mắt9nhìn liền thấy một cơn sóng lớn cao ngút trời đang đánh về phía thuyền!
Nàng vội vàng lui về sau một bước để tránh bị bọt sóng đánh vào người.
Chẳng qua sau khi rơi xuống thuyền, những cơn sóng vẫn liên tục đập lên boong thuyền! Lúc này người lái thuyền lớn tiếng nói: “Trước hết đừng hốt hoảng! Mọi người nhớ đứng vững, có sóng ở trên biển là chuyện bình thường
Mấy hôm trước trên biển có mưa to, bây giờ có phản ứng như thể cũng là bình thường thôi..
Đừng có hoảng!”
Lạc Tử Dạ không hề hoảng hốt, nàng đã dự đoán sẽ xảy ra chuyện như thế này trước khi ra khơi rồi nên vẫn còn bình tĩnh
Những người khác nghe thuyền trưởng nói xong cũng đều bình tĩnh lại! Mặc dù thuyền trưởng nói như thế nhưng nét7mặt của ông vẫn rất nghiêm túc
Ông cầm bánh lái, nhanh chóng sai bảo thủy thủ: “Giương buồm! Giường thêm hai mặt nữa!”
“Vâng!” Những thủy thủ lập tức đi giương buồm
Cơn sóng lớn ở phía sau, lúc này tốc độ của thuyền cũng tăng lên, nhưng mà sóng biển vẫn tiếp tục đưa nước biển lên trên boong thuyền! Nếu như nước cứ tiếp tục đổ lên thuyền như vậy thì thuyền này chắc chắn sẽ chìm
Lạc Tử Dạ lập tức cất giọng hô: “Ai rảnh tay thì qua đây hỗ trợ đi, tìm đồ đạc múc động nước này xuống biển!”
“Vâng!”
Chuyện lúc này liên quan đến sống chết nên không ai dám lười biếng
Nếu như thuyền bị lật ngay giữa biển rộng thì không biết đến cuối cùng bọn họ sẽ sống hay là chết nữa
Cho nên dù là người can đảm hay nhát gan thì đều đi tới hỗ trợ!
Chỉ có một mình Quả Quả bị dọa sợ tới mức trợn trắng mắt rồi hôn mê luôn.
“Quả gia quả nhiên say tàu.” Thuyền trưởng nhìn Lạc Tử Dạ, ông cảm thấy vô cùng cảm phục với tâm trí, khí thế và việc gặp nguy không loạn của Lạc Tử Dạ
Ông cao giọng nói: “Thái tử điện hạ, mọi người nhất định cũng phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để sóng biển cuốn đi!”