3hượng Quan Bằng nhịn không được trợn mắt nhìn Tiểu Sơ Cuồng: “Cho dù Thái tử có bụng đói ăn quàng thì cũng sẽ không coi trọng người mới đúng chứ? Thái tử vừa mới xa một chàng trai đẹp như Nhiếp chính vương điện hạ, sao ngài ấy lại lập tức vươn nanh vuốt ma quỷ với ngươi? Ngươi đừng có đùa nữa!”
Tuy rằng miệng của nàng rất cay độc nhưng lòng dạ lại không xấu, đây là điều tất cả mọi người đều biết, vậy nên Tiểu Sơ Cuồng cũng không để ý. Hơn nữa hắn vô cùng hy vọng lời Thượng Quan Băng nói là thật, vô cùng hy vọng Thái tử thật sự không coi trọng hắn. Thứ nhất, hắn là một người đàn ông bình thường. Thứ hai, hắn thật sự không muốn có quan hệ gì với Thái3tử rồi khiến cho Nhiếp chính vương điện hạ nảy sinh hiểu lầm với mình.
Hắn cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp, hắn cũng không hy vọng chết yểu khi còn quá trẻ tuổi nên hắn không có gan trêu chọc Nhiếp chính vương điện hạ đâu! “Thế, thế thì tốt!” Hắn run rẩy nói xong câu này liền vội vã đứng sang một bên, cố hết sức làm cho Thái tử đừng chú ý tới mình trong suốt khoảng thời gian kế tiếp!
Lúc này, Vân Tiêu Náo lại xấu xa trêu ghẹo hắn một câu: “Bây giờ Thái tử vừa mới xa Nhiếp chính vương điện hạ thôi, cho dù ngài ấy có hứng thú với người thì cũng không phải hiện tại đầu, ít nhất cũng phải đợi hai ngày nữa, đến khi ngài ấy không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo1mới được! Các ngươi nói xem có đúng hay không?”
Mấy cô gái ríu ra ríu rít nói chuyện rồi nhướng mày với nhau.
Kể cả Tiêu Sơ Ảnh cũng không nhịn được mím môi cười khi nghe Vân Tiêu Náo nói xong những lời này và nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tiêu Sơ Cuồng.
Lạc Tử Dạ không nói lời nào, cũng không để ý tới tên ngốc Tiêu Sơ Cuồng kia nữa, nàng đang bận suy nghĩ chuyện khác.
Ngay lúc này, Quả gia ở trên thuyền xem cảnh tượng náo nhiệt của bọn họ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng lặng lẽ mở gói đồ của mình ra. Nó lấy ra một cuốn sổ ghi chép và một cái nghiện mực từ giữa đám trái cây ăn vặt, dùng cánh ôm thỏi mực màu đen bắt đầu mài mài, dáng vẻ của6nó nghiêm túc tới mức Lạc Tử Dạ phải quay đầu lại nhìn.