3àng vừa nói lời này ra, bỗng nhiên hắn cắn lên vành tai nàng, hơi thở ma mị khiêu khích bên tai. Giọng nói trầm trầm mờ ám chậm rãi truyền vào tai nàng: “Muốn Cô, Cô có thể cho nàng. Muốn những thứ khác thì không có!” Giọng nói bá đạo ma mị nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ mê hoặc. Vừa nói, hắn vừa kéo vạt áo của nàng xuống, bắt đầu “châm lửa” trên người nàng. Cổ tay Lạc Tử Dạ bị hắn đè lên, tình hình rất không có lợi cho bản thân, nhưng lúc hắn trêu ghẹo nàng đột nhiên “um” một tiếng. Điều này khiến cho lửa nóng trong mắt hắn càng thêm hừng hực. Người con gái này biết3rõ, nước cờ sau cùng nào có thể đối phó hắn. Vậy thì cứ khiến cho nàng không dùng được nước cờ sau cùng, nhũn ra dưới thân hắn. Dù sao không một khắc nào là hắn không muốn thân thể này của nàng! Đúng như lời Diêm Liệt nói, không phải chuyện gì cũng có thể dung túng cho nàng, nếu không nàng sẽ ngày càng ngang ngược.
Diêm Liệt và Mân Việt ở ngoài cửa lắng tai nghe tiếng động bên trong.
Vài tiếng thở hổn hển nóng bỏng, khóe miệng hai người đều hơi cong lên, tốt lắm! Tình hình không bị quan như bọn họ nghĩ, cuối cùng thì lần này Vương cũng là người chủ động, không để cho Thái tử đi vào nhõng nhẽo là cái gì1cũng cho hết. Vương cần phải như vậy, thân là một người đàn ông tất nhiên nên có sự kiên định của mình, chứ cứ để Thái tử nói cái gì thì chính là cái đó là sao chứ!
Diêm Liệt lạnh mặt ngồi suy nghĩ.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được, sẽ có một ngày hắn không kiên trì bằng Vương nhà mình, hơn nữa còn bị người ta xách lỗ tai “ân cần” dạy bảo, hơn nữa không những không phản kháng mà còn gật đầu lia lịa đồng ý nữa chứ!
Hai người ở trong lều lăn qua lăn lại một hồi. Lạc Tử Dạ đã mềm nhũn ra như cọng bún, hắn thả dê đã đời rồi nhưng không quá giới hạn, không biết là do kiêng dè kỳ6kinh nguyệt của nàng hay là vì nguyên nhân khác. Mà chỉ cần nàng định mở miệng nói gì đó, hành vi của hắn sẽ trở nên đột ngột mãnh liệt hơn, hơn nữa còn định xé quần lót của nàng!
Mấy lần như vậy dọa Lạc Tử Dạ sợ tới mức vội nắm lấy tay hắn, sau đó không dám nói gì cả. Điều này khiến Lạc Tử Dạ trùng hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ: “Hèn hạ!”
Hắn thật sự quá hèn hạ!
Lời này của nàng quả thực vừa ý hắn, khiến hắn trầm giọng cười rộ lên, giọng cười bá đạo không hề kiềm chế nhanh chóng truyền khắp lều vải. Người xung quanh đều nghe rõ, đáng tiếc mọi người không thể đi vào nhìn xem4rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Nhiếp chính vương điện hạ vui vẻ như thể.
Hắn cười như vậy, Lạc Tử Dạ càng cáu.
Nàng nhìn hắn bằng bộ mặt hung dữ, khuôn mặt tuấn mỹ không gì sánh được gia của hắn thật sự khiến cho người ta liếc một cái cũng đã dễ dàng quên mất ban đầu mình định nói gì. Nhưng Lạc Tử Dạ rất nỗ lực trong việc khống chế nội tâm đang sục sôi của mình, mở miệng nói: “Rốt cuộc là người muốn thế nào mới đồng ý cho gia mượn thuyền?”