Cùng lúc đó, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù lướt về phía Lạc Tử Dạ, ánh mắt hắn vẫn kiêu căng như trước, giọng nói lạnh lùng từ tính chậm rãi vang lên: “Qua đây!”
Lạc Tử Dạ do dự vài giây, suy nghĩ rằng mình có cần qua đó hay không.
Hiển nhiên Phượng Vô Trù vẫn còn tức giận vì chuyện Thân Đồ Diệm khi nãy, hơn nữa trong hắn không giống như muốn tha thứ cho nàng
Bây giờ nàng cứ đi qua đó như vậy thì khác gì muốn ăn đòn, nhưng nếu như nàng không qua đó thì nói không chừng hắn sẽ càng tức giận hơn, đối với nàng thì tình huống ấy cũng không có lợi chút nào
Nàng đứng yên không nhúc nhích
Hắn hơi nghiêng đầu, thần sắc giữa trán3của hắn giống như thiếu kiên nhẫn
Hắn chậm rãi dùng chất giọng mê hoặc hỏi: “Hay là người định để Cô xách ngươi qua?” Hiển Thương Mặc Trần thấy vậy liền nhường nhưởng lông mày, sau đó hắn cúi đầu nâng chén rượu của mình lên, đồng thời mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt
Chẳng qua bàn tay đang đặt trên đùi và bị khuất dưới tay áo bào của hắn lại đang siết chặt lại để che giấu tâm trạng của mình
Lạc Tử Dạ nghe vậy liền rất thức thời mà đi qua.
Nàng vừa đi đến bên cạnh Phượng Vô Trù liền bị hắn dùng một tay kéo qua, cả người nàng ngồi gọn lên đùi hắn
Nàng cau mày, trong lòng hơi mất tự nhiên, cảm thấy tôn nghiêm “tổng công” của mình bị khiêu1khích, nhưng mà cuối cùng nàng cũng không hé răng
Dù sao thì nàng cũng vừa mới phạm tội, bây giờ nàng không dám kiêu ngạo nữa, hơn nữa dựa theo vẻ mặt của Phượng Vô Trù cho thấy hắn có chuyện muốn tìm nàng
Sau đó, nghi thức tiếp nhận đầu hàng diễn ra trong một khoảng thời gian dài
Đại sư tể bái đang đọc những câu nghi thức thật dài, Lạc Túc Phong lộ ra vẻ mặt cẩn thận đứng bên trái, Quân chủ nước Nhung thì đứng ở bên phải
Chấp nhận đầu hàng tức là phải chấp nhận rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng của Thiên Diệu, hiệp ước đã được soạn xong trước rồi, lúc này quan viên của Thiên Diệu đang đọc chúng từ quyển trục.
Đợi đến lúc quan viên đọc xong,6Quân chủ nước Nhung đóng dấu ngọc tỷ, xem như đã kết thúc chuyện này.
Lạc Tử Dạ ngồi trước mặt Phượng Vô Trù, có thể cảm nhận được ánh mắt của vị công chúa kia nhìn mình rất không thân thiện
Trên thực tế, ánh mắt của Lạc Túc Phong cũng rất không thân thiện
Lúc này Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ lôi lôi kéo kéo ngồi với nhau như vậy rõ ràng là không coi nghi thức này, không coi Lạc Túc Phong ông ta ra gì mà.
Nhưng mà dù ông ta có tức giận thì cũng chỉ có thể nhịn chứ không thể nói gì Phượng Vô Trù được.
Lạc Tử Dạ nghe người ở phía trên đọc ra những thứ cần bồi thường liền trầm tư, sau đó chợt nhớ ra một việc
Hình như4người bí ẩn bảo nàng hỗ trợ để cướp đoạt Thiên Tử lệnh, đồng thời uy hiếp nàng đã không xuất hiện một thời gian dài rồi, hơn nữa cũng không có truyền thư bí mật cho nàng nữa.
Chẳng lẽ là do người đó thấy nàng không nghe lời, đưa Thiên Tử lệnh cho Phượng Vô Trù nên buông tha cho nàng? Hay là người đó đang chuẩn bị cái gì đó lớn hơn để chờ nàng?
Nàng đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng nói mê hoặc của Nhiếp chính vương điện hạ gần sát bên tai, bên trong giọng nói còn ẩn chứa một ít tức giận: “Đang suy nghĩ về Thân Đồ Diệm hả?” “Hả?” Lạc Tử Dạ bối rối một lát rồi nhanh chóng lắc đầu: “Đâu có! Nhớ hắn ta làm3cái gì? Gia còn không biết tướng mạo của hắn ta thể nào nữa đó, gia chỉ thích trai đẹp thôi, còn hắn ta lại có râu ria xồm xoàm, sao gia lại nhớ thương hắn ta được
Vừa nãy gia nhất định là bị trúng ta nên mới sờ hắn ta! Vì sao người lại không tin gia chứ? Ngươi phải tin tưởng ta, ngươi mới là anh hùng trong lòng ta!”
Nét mặt của Lạc Tử Dạ nghiêm túc, hơn nữa còn sao chép cách miêu tả Phượng Vô Trù là anh hùng trong lòng Thân Đồ Diệm khi nãy để nịnh nọt hắn! Lần trước hắn tức giận thì suýt chút nữa đã “thịt” nàng rồi!