Nếu hắn nói mình không dám thì quả thật là đã đánh mất thể diện của một người đàn ông!
Thế là sắc mặt của hắn trở nên xám xanh một lúc, cuối cùng vẫn kiên trì nói rằng: “Chẳng qua chỉ là một trận so tài mà thôi, bản điện hạ có gì mà không dám chứ?” “Ừ! Chẳng qua chỉ là một trận so tài mà thôi, gia cũng biết ngươi dám đánh cuộc
Nhưng mà nếu như lát nữa người thua thì ngươi cũng đừng làm bộ ngã xuống đất té xỉu để tránh việc gọi gia là ông nội đó!” Lạc Tử Dạ nhướng mày nhìn hắn một lát, giọng nói mang vẻ không đứng đắn, tức chết người mà không đền mạng.
Sắc mặt của Võ Hạng Dương lúc trắng lúc xanh, hung hăng trừng nàng rồi nghiến răng nghiến3lợi nói: “Thái tử Thiên Diệu yên tâm, bản điện hạ không phải là kẻ không chịu thua nổi, cũng tuyệt đối không làm ra hành động vô liêm sỉ như nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh!”
Trong lòng hắn đang nghĩ rằng ngay cả chuyện bỉ ổi như nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh mà Lạc Tử Dạ cũng có thể nghĩ ra được
Điều này không có nghĩa là đối phương đã đề phòng hắn trên mọi hướng mà có nghĩa là..
Nếu như cuối cùng người thua là Lạc Tử Dạ thì nói không chừng thằng nhóc này thật sự sẽ nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh để trốn tránh việc gọi hắn là ông! “Ừm, gia luôn luôn tán thưởng những quân tử như các ngươi!” Lạc Tử Dạ nói một câu nửa thật nửa1giả.
Hơn nữa nàng còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “quân tử”, không biết là đang chế nhạo Võ Hạng Dương lợi dụng cả con gái nhà người ta để làm việc cho mình, lợi dụng Đạm Đài Dục Đường hay là đang nói bọn họ là quân tử còn Lạc Tử Dạ thì không phải nữa
Tóm lại, mặc kệ là loại nào thì Võ Hạng Dương là người nghe cũng cảm thấy câu nói này không hề xuôi tại chút nào!
Sắc mặt hắn tối sầm, hắn không nói chuyện mà nhướng mày nhìn chằm chằm vào sâu bên trong rừng cây như Lạc Tử Dạ!
Trong lúc đó, Long Ngạo Địch đã leo lên ngựa, con ngựa này là con mà tên chiến sĩ kia đã đưa cho hắn, đồng thời là con tốt nhất trong những con đi theo đám chiến3sĩ đó! Ngay lúc tất cả mọi người dự định đi vào trong rừng cây thì chợt có tiếng..
“Phụt, tút...”
Ban đầu tiếng động rất lớn, sau đó tiếng động ấy kéo dài ra.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ, ai cũng quay đầu nhìn về phía Long Ngạo Địch! Tiếp đó, một mùi hôi thối truyền tới, con ngựa dưới người Long Ngạo Địch đánh rắm...
Tiếng động còn vang dội vô cùng, đương nhiên là truyền từ hướng Long Ngạo Địch đến.
Long Ngạo Địch nhìn thấy mọi người đều quay đầu lại để nhìn mình, điều này làm cho gương mặt lạnh lùng của hắn biến thành màu đen.
Lạc Tử Dạ liền vung tay áo lên, ra vẻ ghét bỏ mà quạt quạt, quay đầu liếc nhìn Long Ngạo Địch rồi nói: “Long tướng quân, ta nói dù sao3ngươi cũng là người có thân phận, người có sĩ diện đó! Dù cho ngươi có muốn đánh rắm thì cũng phải nhìn lại khi đang ở trước mặt mọi người chứ, đúng không? Hả? Người thân là một vị quân tử, là một người trưởng thành, cho dù ngươi không thể nhịn nổi thì ít nhất cũng phải khống chế tiếng động chứ
Đánh rắm lớn tiếng như vậy, ngươi sợ mọi người không biết người đánh rắm à? Chẳng lẽ là người muốn thử xem mùi của ngươi có hương vị ngọt ngào hơn những người khác không à?”
Mọi người: “...” Hóa ra người vừa đánh rắm khi nãy là Long tướng quân à?
Bọn họ còn cho rằng con ngựa của Long tướng quân đánh rắm đó!
Nét mặt Long Ngạo Địch tái xanh, đang tính mở miệng: “Mạt tướng...” Hắn vừa9mới mở miệng nói thì đã bị Lạc Tử Dạ cắt ngang: “Mạt tướng cái gì mà mạt tướng? Ngươi còn muốn nói dối để kiểm có cho mình à? Cho dù ngươi có đưa ra một nghìn lý do, một vạn cái cớ thì hành vi đánh rắm lớn tiếng ngay trước mặt những người quyền quý các nước của ngươi vẫn là hành vi không chính đáng! Việc này không chỉ làm mất mặt người mà còn ảnh hưởng đến thể diện của Thiên Diệu chúng ta nữa! Bản Thái tử thật sự cảm thấy hổ thẹn vì ngươi!”