Mọi người mài đao soàn soạt, dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía Lạc Tử Dạ! Xem bộ dạng của bọn họ thì có vẻ như bọn họ đều đang chuẩn bị đối phó với Lạc Tử Dạ trong trận săn bắn lần này, mục đích là rửa mối nhục mà bọn họ đã phải chịu khi mất đi cảm giác tự hào và lòng tự tin trong lần diễn tập quân sự trước đó!
Lạc Tử Dạ hoàn toàn không thèm để ý, nàng chỉ quay đầu nhìn về phía đám người Long Ngạo Địch, hé miệng hỏi: “Long tướng quân, thân vương Phượng Minh và Đại hoàng tử Long Chiều nhất định là đều tham gia lần săn bắn này, đúng không?”
Nàng vừa hỏi xong, vùng giữa hai hàng lông mày của Long Ngạo Địch liền nhăn lại, trực giác của hắn đang nói rằng Lạc Tử3Dạ không có lòng tốt gì cả, còn Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh suýt thì không thở nổi! Lạc Tử Dạ không phải là không biết chuyện bọn họ bị thương nặng, thế mà bây giờ y còn hỏi bọn họ có muốn cùng đi săn bắn hay không ạ?
Minh Dận Thanh đang định mở miệng từ chối, nói mình không đi thì Lạc Tử Dạ đã nhanh chóng cắt ngang: “Thân vương Phượng Minh không cần phải nói, bản Thái tử biết người nhất định sẽ tới! Ha ha ha..
Ta thấy tinh thần của ngươi sung mãn, mặt mày tỏa sáng, chắc là đang dự tính tăng thể diện và tiếng tăm của nước mình, đúng không? Cho nên người sẽ không nói mình không đi trong lúc các nước đều đang ở đây như thế này, làm mất mặt Phượng Minh, đúng chứ? Bản Thái1tử nói đúng chưa?”
Minh Dận Thanh: “...”
Mọi người: “?” Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn sắc mặt của Minh Dận Thanh
Sắc mặt của hắn rõ ràng là tái nhợt như người bị bệnh vậy, sao vào trong miệng Lạc Tử Dạ lại thành tinh thần sung mãn, mặt mày tỏa sáng vậy?
Là do Lạc Tử Dạ hoa mắt hay là do bọn họ bị mù? Nếu như cả hai loại đều không phải thì có nghĩa là..
Lạc Tử Dạ có âm mưu khác! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, còn Minh Dận Thanh tất nhiên chỉ có thể nói mình muốn tham gia săn thú, bởi vì Lạc Tử Dạ đã nói đến vậy rồi..
Sao hắn có thể nói không đi rồi làm mất mặt Phượng Minh được chứ? Hắn dám nói không đi thì chẳng khác nào nói muốn ném cái mặt của Phương Minh3đi cả.
Sắc mặt hắn cứng đờ, bèn trả lời: “Tất nhiên là bản vương sẽ đi, cảm ơn sự quan tâm của Thái tử Thiên Diệu!”
“Ừ! Cùng đi đi, thua cũng không cần lo lắng, dù sao có tham gia là được rồi
Dù cho thành tích của ngươi xếp thứ nhất từ dưới đếm lên thì mọi người cũng sẽ không hoài nghi thực lực của Phương Minh đâu!” Lạc Tử Dạ lại giả vờ quan tâm rồi bổ sung thêm một câu.
Khóe miệng của Minh Dận Thanh lại giật giật!
Cho nên hắn không chỉ cần tham dự mà còn phải đạt được thành tích vô cùng tốt nữa mới được! Bằng không thì chuyện sẽ như Lạc Tử Dạ đã nói, thành tích của hắn không tốt khiến cho mọi người hoài nghi thực lực của Phượng Minh.
Hắn cắn răng nói: “Thái tử Thiên Diệu nói rất đúng,3nhưng mà bản Vương là thân vương Phượng Minh, tất nhiên sẽ không làm cho Phượng Minh mất mặt!”
Lạc Tử Dạ vừa lòng gật đầu, lại nhanh chóng dời mắt sang Võ Hạng Dương, Võ Hạng Dương lập tức nói: “Hôm nay bản điện hạ chợt cảm thấy thân thể.” “Chợt cảm thấy thân thể vô cùng thích hợp?” Lạc Tử Dạ nhanh chóng cắt lời hắn, đồng thời nói tiếp thay hắn rồi cười híp mắt: “Đúng vậy! Ta mới nghe nói sáng sớm hôm nay Đại hoàng tử Long Chiêu đã giơ roi giục ngựa tiến vào doanh trướng, ngay cả tùy tùng của ngươi cũng bị bỏ lại tuốt đằng sau! Rất nhiều cô gái đại mạc đều đã nhìn thấy dáng vẻ giục ngựa sáng sớm hôm nay của Đại hoàng tử Long Chiêu, nói vậy thì Đại hoàng tử Long Chiều nhất định sẽ9tham gia rồi! Đại hoàng tử Long Chiều tuyệt đối sẽ không vì sợ thua mà nói thân thể mình không khỏe, không đi!”
Khóe miệng Võ Hạng Dương giật giật, cả khuôn mặt hắn đều có xu hướng trở thành một bức tượng cứng đờ!