Nàng nhìn về phía Võ Hạng Dương với gương mặt trắng bệch
Võ Hạng Dương nói nghiêm túc như vậy thôi chứ thực tế thì hắn ta đang cảm thấy rất không vui
Hắn ta đúng là thông thạo bày mưu tính kế, nhưng mà điều đó không có nghĩa hắn ta là một kẻ máu lạnh
Đạm Đài Dục Đường tin tưởng lời nói của Võ Lưu Nguyệt đến thế, thậm chí còn vì vậy mà không ngại đắc tội với Lạc Tử Dạ, đắc tội với Thái tử của quốc gia bậc nhất thiên hạ
Lúc nàng nghe thấy hắn ta bị ám hại là lập tức đến hỗ trợ ngay
Tấm lòng nghĩa tình này dành cho ai cũng thật sự rất hiếm thấy.
Vì thế nên hắn ta vẫn cảm thấy áy náy với Đạm Đài Dục Đường
Bởi3vì trong lòng hắn ta hổ thẹn nên mới không dám nhìn Đạm Đài Dục Đường nữa!
Lạc Tử Dạ nghe Võ Hạng Dương nói xong liền khẽ cười, nàng nói: “Là do gia quá thông minh, ngươi không cần ngạc nhiên quá như thế đâu! Cô nương à, rốt cuộc ngươi tính làm như thế nào đây? Làm như mình bị mù rồi tiếp tục giữ vững tình yêu của ngươi, tiếp tục đối phó gia vì tên đàn ông cặn bã đó, tung thuốc bột của ngươi ra, thối cây sáo của ngươi để hại gia hay là...?”
Nàng không tiếp tục nói nữa
Nếu như bây giờ nàng có thể làm cho Đạm Đài Dục Đường đứng về phe mình thì đúng là có thể xoay chuyển tình thế
Kể cả khi Đạm Đài Dục Đường không0đứng về phe nàng, chỉ cần Đạm Đài Dục Đường đồng ý giữ vững thể trung lập của mình, không tiếp tục hỗ trợ Võ Hạng Dương nữa là đã đủ để nàng giảm bớt một phiền toái lớn rồi! Võ Hạng Dương cũng liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào nàng chứ không nói gì cả
Hắn ta đang chờ câu trả lời chắc chắn từ nàng!
“Hạng Dương ca ca, lần này huynh còn gì để nói không?” Ngược lại với suy nghĩ của mọi người, vẻ mặt của Đạm Đài Dục Đường rất bình tĩnh
Nàng không hề lộ ra vẻ mặt không dám tin rồi khóc lóc kêu gào hay tức giận rồi chửi bới Võ Hạng Dương, nàng chỉ trưng vẻ mặt cứng đờ của mình ra và5hỏi đối phương một câu, hỏi đối phương có phải thật sự không còn lại gì để nói với mình nữa hay không.
Hắn tính kể nàng, đến lúc này lại không nói gì mà chỉ nhìn nàng và chờ đợi đáp án từ nàng
Lẽ nào trong mắt hắn, Đạm Đài Dục Đường nàng chẳng qua là một tên ngốc, có thể không quan tâm tới những tổn thương, không quan tâm gì cả, thậm chí còn không thèm để ý tới cảnh ngộ của Tây Vực và phụ vương mình, dù cho đã biết chuyện này rồi nhưng vẫn kiên trì giúp hắn ư? Lạc Tử Dạ liếc nhìn Doanh Tần.
Lần này nàng không lên tiếng quấy rầy bọn họ
Nói thật, tuy rằng nàng vô cùng không thích việc Đạm Đài Dục Đường chạy đến hỗ4trợ Võ Hạng Dương, thế nhưng sâu trong lòng mình, nàng lại cảm thấy cảm thông sâu sắc cho hoàn cảnh trước mắt của Đạm Đài Dục Đường
Ai gặp phải một tên đàn ông cặn bã thì cũng đều thành ra như vậy đấy.
Đứng ở lập trường của mình, Lạc Tử Dạ lúc này cực kỳ muốn hai người này chú tâm vào việc tranh cãi, xâu xé nhau rồi liên minh tan vỡ
Như vậy thì nàng không cần phải quan tâm tới cuộc giao tranh hôm nay nữa rồi!
Nhưng đến lúc này, nàng mới cảm thấy kỳ lạ.
Hệ thống tin tức của Phượng Vô Trù tuyệt đối không thể bị tắc nghẽn được
Nàng đánh với bọn họ quyết liệt như thế, hơn nữa còn làm cho cả con đường nổ dây chuyền luôn, sao tên9kia không biết cho được
Nếu hắn biết rồi thì sao không đến giúp nàng chứ? Nàng có cần sự giúp đỡ của hắn hay không là một chuyện, hắn có tới đây hay không lại là một chuyện khác chứ!
Lẽ nào hắn đang bị Võ Tu Hoàng bám lấy hay bị cái gì khác giữ chân? Chẳng lẽ hắn vẫn còn tức giận vì chuyện của Doanh Tẩn hoặc tức giận vì chuyện nàng đốt lều của hắn nên tính bỏ mặc nàng ở đây, sống chết mặc bay? Sau một hồi suy đoán, nàng liền cảm thấy nội tâm của mình rơi vào trạng thái câm nín.