Doanh Tần lại mỉm cười, nụ cười kia câu hồn đoạt phách như hoa anh túc nở khắp núi cao
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói cuốn hút càng thêm trêu chọc lòng người: “Phượng Vô Trù, ta biết rõ thực lực của ngươi! Tuy nhiên ngươi cũng phải biết rằng nếu người muốn giết ta thì người phải trả một cái giá lớn cỡ nào
Hơn nữa, người bị thương nặng vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi tiếp tục bị thương nghiêm trọng một lần nữa, ngươi có thể đối phó với những kẻ muốn lấy mạng người từ bao lâu nay hay không?”
Đương nhiên là hắn biết rõ thực lực của Phượng Vô Trù.
Thậm chí trong trường hợp hắn không thể dùng chiêu cuối cùng của Ngự Long Thương, cho dù3lúc này Phượng Vô Trù đang bị thương nặng chưa lành thì hắn cũng không nắm chắc mấy phần thắng nếu đối phó với người này! Thế nhưng Doanh Tần cho rằng Phượng Vô Trù cũng nên biết là bây giờ có bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn ta.
Nếu Phượng Vô Trù thật sự đánh nhau với mình, thậm chí giết mình, thì hắn ta không thể nào chống đỡ được sự bắt tay hợp tác của những người khác!
Doanh Tần nói những lời này nhưng Phượng Vô Trù lại không thèm quan tâm
Có thể nói là đối với Nhiếp chính vương điện hạ, tiêu diệt tình địch mới là chuyện quan trọng nhất tại thời điểm này! Về phần mấy người kia, ví dụ như Hiến Thương Mặc Trần hay0là Long Ngạo Địch, từ trước tới nay hắn chưa từng đếm xỉa tới bọn họ, cho nên hiển nhiên bọn họ sẽ không trở thành nguyên nhân khiến hắn buông tha việc tiêu diệt tình địch.
Sau khi Doanh Tần nói xong câu kia, đám người Hiến Thương Mặc Trần nghe thấy động tĩnh nên chạy tới
Bọn họ thấy Lạc Tử Dạ đang mặc quần áo của Phượng Vô Trù thì ngu người luôn
Tiếp đó, bọn họ vừa quay đầu liền thấy hai người đang giằng co bên kia.
Đồng thời bọn họ còn đúng lúc nghe thấy câu nói kia của Doanh Tần
Vì vậy vẻ mặt mọi người đều hơi lúng túng
Nói thật lòng, người này nói không sai, giả sử Phượng Vô Trù bị thương nặng, chắc chắn là bọn họ5sẽ bắt lấy cơ hội hợp tác với nhau để trừ khử Phượng Vô Trù
Đây là cách giải quyết đúng đắn nhất, thế nhưng bị người ta nói thẳng ra như thế, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong lúc bọn họ đang lúng túng, ánh mắt Phượng Vô Trù đột nhiên nhìn sang
Hắn rất cao, mà ánh mắt kia cũng tràn đầy vẻ ngạo mạn, khinh miệt, kể cả của kẻ bề trên! Hắn cười lạnh lùng, giọng nói có vẻ vừa coi thường vừa khiêu khích: “Tốt lắm, ngược lại Cô cũng muốn biết nếu như Cô lấp cái rạch này xong và bị thương nghiêm trọng thì sau đó, mấy người các ngươi có bản lĩnh lấy mạng Có hay không! Dù sao đối4với các ngươi, việc lấy mạng Phượng Vô Trù ta còn khó hơn lên trời!”
Lời này của hắn thật sự quá ngông cuồng!
Đừng nói tới mấy người trong cuộc nghe thấy, mà ngay cả một người ngoài đứng xem là Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy người này quá kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức khiến người khác muốn đạp ngay một cú lên mặt hắn! Nàng nhìn đám Hiến Thương Mặc Trần bằng ánh mắt cảm thông, rồi chợt thấy sắc mặt Long Ngạo Địch xanh mét trong nháy mắt!
Đó là biểu hiện khi bị người ta sỉ nhục.
Vẻ mặt Võ Hạng Dương cũng tối sầm! Từ trước tới nay hắn vẫn luôn ngạo mạn, mặc dù không tới mức điên cuồng như Phượng Vô Trù nhưng lúc nào cũng tự9cao tự đại
Đương nhiên trong lòng hắn cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù, thế nhưng Phượng Vô Trù lại nói là cho dù hắn ta bị thương nặng thì sau đó bọn họ muốn giết hắn cũng khó hơn lên trời, câu nói này không khỏi khinh người quá đáng!
Ngược lại là Minh Dận Thanh, sắc mặt hắn không chỉ xanh mét mà còn hơi tái nhợt.
Bởi vì có thể nói là hắn biết rất rõ thực lực của Phượng Vô Trù
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được cái ngày mình nhận lúc Phượng Vô Trù bị thương nặng mà định tấn công đối phương, cuối cùng chính bản thân mình lại phải chịu đòn nghiêm trọng cỡ nào! Hắn không chỉ bị người này đánh tới nỗi bị thương nặng mà còn trở thành bao cát trút giận của đối phương.
Đối phương đã giẫm gãy mấy cái xương sườn của hắn! Là đạp gãy một cách thô bạo đó! Vì thế, tuy rằng hắn cực kỳ bất mãn với câu nói phách lối của Phượng Vô Trù, thế nhưng vừa nghĩ tới sự đáng sợ của người này, hắn lại không dám bày ra vẻ mặt không cam lòng!
Mà Hiến Thương Mặc Trần lại khác, trên gương mặt hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng nho nhã như mọi khi
Thoạt nhìn thì thấy đúng là vẻ mặt thản nhiên kia không hề có chút phản ứng cảm xúc nào.
Lạc Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ phân tích biểu cảm của đối phương thì phát hiện nụ cười của hắn hoàn toàn thật lòng
Đây không phải là nụ cười kiểu cách, cũng không phải nụ cười miễn cưỡng giống như lúc hắn gượng cười sau khi bị Võ Hạng Dương sỉ nhục trong quốc tự ngày ấy, mà đó là nụ cười rất thản nhiên và bình tĩnh.
Vì vậy nàng thấy hơi kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: “Hiến Thương Dật Phong, ngươi không tức giận à?”
Nàng cảm thấy nếu như Phượng Vô Trù nói với nàng rằng một mình nàng không thể đánh thắng một kẻ đang bị thương nặng là hắn, và nàng muốn lấy mạng hắn còn khó hơn lên trời thì nàng nhất định sẽ tức điên luôn! Thế mà hắn lại thẳng thừng, dứt khoát nói cái gì đây? Hắn nói cho dù hắn có bị thương nặng thì cho dù những người này muốn bắt tay hợp tác với nhau để giết hắn còn khó hơn cả lên trời! Ấy vậy mà Hiến Thương Dật Phong lại không tức giận? Sau khi nàng hỏi xong, Hiên Thương Mặc Trần vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, quay đầu đưa mắt nhìn nàng, đồng thời mỉm cười đưa ra câu hỏi: “Vốn dĩ những lời Nhiếp chính vương điện hạ nói đều là sự thật
Vậy thì tại sao bản vương phải tức giận chứ?”
Thực lực của Phượng Vô Trù tuyệt đối không có gì phải nghi ngờ
Bằng không sẽ không có chuyện bao nhiêu năm nay, người trong thiên hạ đều tôn hắn là Vương, phải quỳ gối trước hắn.
Từ nhiều năm trước, Võ Tu Hoàng đã không quan tâm tới việc trong thiên hạ nữa rồi, cho nên ông sẽ không tham dự vào những chuyện này
Còn thế hệ bọn họ, nếu những người này chắc chắn rằng hợp tác với nhau có thể đánh bại Phượng Vô Trù thì bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi
Suy cho cùng, chẳng qua là bởi vì bọn họ không nắm chắc phần thắng, thậm chí còn lo rằng cho dù hợp tác cũng không thể đánh bại đối phương, lại còn bị đối phương thẳng tay tiễn xuống mồ, cho nên vẫn luôn án binh bất động.
Vì lẽ đó, những lời của Phượng Vô Trù đều là sự thật, và hắn thực sự không nghĩ rằng bản thân cần phải tức giận.
Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt vẫn hờ hững lạnh nhạt tựa như không để bụng cho lắm
Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ
Hiến Thương Dật Phong khiêm tốn đến vậy sao?
Trong lúc nàng còn đang cảm thấy khó hiểu, Hiến Thương Mặc Trần lại mỉm cười hờ hững: “Con người sống trên đời ấy mà, bất tài không đáng sợ, mà đáng sợ là đã bất tài còn không biết tự lượng sức mình
Thua chính là thua
Chỉ cần bản thân nghĩ cách để một ngày nào đó có thể tốt hơn là được, cần gì phải nóng giận vô ích? Nếu tức giận, vậy tức giận cái gì đây? Tức giận bản thân mình bất tài vô dụng sao?”
Hiến Thương Mặc Trần nói vậy khiến Lạc Tử Dạ hơi sững người, nhưng cũng hiểu ra
Nàng cười khẽ, rất đồng ý với lời nói của hắn! Mà Hiến Thương Mặc Trần không nói to nên mấy kẻ đang bị Phượng Vô Trù làm cho tức điên người không nghe thấy.
Trong khi đó, Doanh Tần khẽ nhếch bờ môi mỏng.
Nhìn như hắn đang cười, nhưng dường như nụ cười không hề vui vẻ
Hắn nói: “Nếu Nhiếp chính vương điện hạ cứ khăng khăng như thế thì tất nhiên tại hạ sẽ theo đến cùng! Vả lại, hình như trong mấy lần giao đấu trước đây, chúng ta vẫn chưa phân thắng bại đầu!”
Lạc Tử Dạ lên tiếng: “Ta bảo này, hay là...”
“Ngươi câm miệng!”
“Ngươi đừng nói nữa!”
Hai người gần như đồng thanh mở miệng!
Lạc Tử Dạ khẽ mím môi, dứt khoát không để ý tới bọn họ nữa
Nàng quay sang nhìn sang Hiến Thương Mặc Trần: “Thổi được rồi, kệ cho bọn họ đánh nhau đi, hai chúng ta cùng đi dạo nhé, ngươi thấy sao?”