Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung


Có người thử nhắc nhở nàng: “Thái tử, Vĩnh Định thân vương đang ở bên phải của người, không, bên trái! Lùi về sau một chút, đúng rồi, chính là chỗ đó! Ôi! Không phải, người bơi qua rồi...”

Hiển nhiên, lúc này tất cả mọi người đều nghĩ vừa rồi Lạc Tử Dạ nhảy xuống nước là vì muốn cứu Vĩnh Định thân vương. Hơn nữa, Thái tử còn định làm cho tình địch của mình hiểu khoảng cách về thực lực giữa hai người họ,2vả lại sau khi cứu xong, đối với người có ân cứu mạng của mình, tình địch đương nhiên sẽ không tiện tranh giành người với nàng rồi! Mọi người đều tưởng như thế!

Nhưng Lạc Tử Dạ dường như hoàn toàn không phát hiện ra, mà còn nói với Vĩnh Định thân vương đang ngụp lặn giữa sông: “Nhìn này! Ngài nhìn ta này! Bơi khỏe thế này cơ mà!”

Tất cả những người vây xem: “...” Là bọn họ nghe nhẩm, hay là thế nào ấy6nhỉ?

Dáng bơi của Thái tử, đúng là tràn đầy sinh lực. Nhưng lúc này không phải nên cứu người trước sao? Hơn nữa nếu họ không nhầm thì Vĩnh Định thân vương còn là hoàng thúc của Thái tử. Biểu cảm bây giờ của Thái tử, rốt cuộc là kiểu quần quà gì vậy?

Vĩnh định thân vương trợn trắng mắt, giơ tay cầu cứu Lạc Tử Dạ, cao giọng nói: “Cứu... cứu với... ục... cứu với...”

Ông ta cũng tưởng chắc là Lạc Tử Dạ không phát3hiện ra phương hướng của ông ta, vì thế mới bơi qua lại hai bên như thế. Cho nên ông ta cố gắng giơ tay ra, cố gắng ngụp lặn trong nước. Cố tình tạo ra bọt nước để thu hút sự chú ý của Lạc Tử Da...

Nhưng ông ta cố gắng một hồi lâu mà Lạc Tử Dạ dường như vẫn không nhìn thấy ông ta. Lại bơi qua trước mặt ông ta, nói: “Nhìn thấy chưa? Người biết bơi đều như ta đây này.9Rơi xuống nước còn không hề giảm phong độ, tự thể bơi vẫn có thể tiêu sái như thế này này!”

Nàng nói xong cầu đó rồi lại bơi qua trước mặt Vĩnh Định thân vương.

Vĩnh Định thân vương nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, nhìn thấy tự thể bơi của Lạc Tử Dạ trước mặt ông ta, đúng là nàng rất tiêu sái, vừa bơi qua bơi lại, vừa ngẩng trán của mình lên khỏi dòng chảy, khiến cho dòng chảy tạo thành độ cong4tuyệt đẹp trượt từ trên mặt nàng xuống, hình ảnh và tư thế vô cùng hoàn mỹ! Nhưng... nhưng con mẹ nó chứ, lẽ nào y xuống nước không phải để cứu người sao?

“Thái tử...ặc ặc... Thái tử, ngươi thật sự là xuống để cứu ta sao?” Ông ta vừa hỏi câu này, một ngụm nước liền sặc lên tận mũi ông ta. Sắc đến mức nước mắt nước mũi chảy cả ra, hai tay vùng vẫy trong nước lâu dần cũng mất sức! Lạc Tử Dạ ở đó nhìn ông ta một cách bình thản, thấy ông ta cứ tiếp tục quẫy đạp thể này chắc sẽ thật sự bị chết chìm, nàng mới ngẩn người ra rồi chợt dừng lại, cách Vĩnh Định thân vương một mét, bình thản bơi tại chỗ.

Lúc này, tất cả những người trên bờ đều chờ đợi câu trả lời của Lạc Tử Dạ, bởi vì họ cũng đang vô cùng hoài nghi, Lạc Tử Dạ nhảy xuống nước thực sự là vì cứu người sao?


Doanh Tần, mỹ nam trên bệ cửa sổ cũng khẽ nheo đôi mắt hoa đào quyến rũ lại, tạo thành đường cong vô cùng quyến rũ, nhìn Lạc Tử Dạ dưới nước, trong lòng hắn cũng hơi tò mò. Trong đầu chợt hiện lên câu hỏi vừa rồi Lạc Tử Dạ hỏi trước khi nhảy xuống, “Tình địch rơi xuống nước, lại còn không biết bơi, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?”

Ban đầu, câu hỏi này hắn ta nghe xong cũng không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ, xem tình hình này, lại nhớ đến câu nói đó, làm người ta cảm thấy thật thú vị. Tình địch rơi xuống nước, rốt cuộc Lạc Tử Dạ muốn làm gì? Sau khi nàng ngơ ngác dừng lại, bèn ngẩng đầu nhìn hắn ta, khuôn mặt khó hiểu, đem theo cả sự nghi hoặc một cách nghiêm trọng: “What? Ngươi tưởng ta xuống để cứu ngươi sao?”

“Bịch!” Có tiếng người trên bờ sông bị ngã vang lên. Không phải cứu người thì nửa đêm nhảy xuống sông làm gì, Thái tử không thấy lạnh sao? Còn nữa Thái tử à, nếu không phải cứu người thì ngài nhảy xuống làm gì?

Nàng vừa nói xong, Vĩnh Định thân vương lại sặc một ngụm nước, không ngẩng được cằm khỏi mặt nước để trả lời câu hỏi. Nàng hỏi Vĩnh Định thân vương xong, lại quay về hỏi những người đứng bên bờ sông: “Nếu tình địch của các ngươi rơi xuống nước, các ngươi có cứu hắn không?” Những người đứng trên bờ nhìn nhau, phần lớn đều thầm nghĩ trong lòng... chà, nếu như tình địch rơi xuống nước, tốt nhất là họ sẽ giả vờ như không nhìn thấy, cứ thế lặng lẽ đi qua thôi. Đúng rồi! Nhưng biểu hiện của Thái tử là y đã nhìn thấy rồi, vậy bây giờ rốt cuộc là y muốn làm gì?

“Phù... Nếu người xuống đây không phải để cứu ta...ặc... ặc... thì người nhảy xuống đây làm gì?” Vĩnh Định thân vương tức đến hoa cả mắt, vành mắt đỏ lừ, trợn lên nhìn nàng. Trong lòng ông ta cảm thấy đây là trò đùa của Lạc Tử Dạ, mình đường đường là thân vương, là hoàng thúc của y, vậy mà y lại thấy chết không cứu, nếu truyền ra ngoài chắc chắn y sẽ bị tông thất trừng trị! Do vậy ông ta thấy, cùng lắm là do thù hận giữa tình địch với nhau mà Lạc Tử Dạ cổ tình bơi hai bên qua lại, bắt ông ta uống thêm mấy ngụm nước thôi! Nhưng ông ta không ngờ, y nhảy xuống bơi cả nửa ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn cứu mình!

Lạc Tử Dạ lại tiếp tục tiêu sái đạp nước vài cái, rồi nói: “Ta đương nhiên là vì muốn thưởng thức dáng vẻ vật lộn của ngươi, tiện thể cho người thấy sự tiêu sái anh tuấn của ta! Ngươi cũng cảm thấy dáng bơi của ta rất ngầu đúng không?” “Phì...” Doanh Tần ở bệ cửa sổ, không cẩn thận phun ngụm rượu ngâm trong mồm ra. Theo đó là một tràng cười khẽ, đôi mắt hoa đào như mang sắc xuân lay động, bất giác thu hút người khác. Hắn thản nhiên liếc mắt về phía Lạc Tử Dạ, theo hắn thấy, thì Lạc Tử Dạ không chỉ đang thưởng thức và khoe khoang, chủ yếu là muốn chọc tức Vĩnh Định thân vương mới đúng.

Vậy, Lạc Tử Dạ làm như thế vì mục đích gì? Hắn không tin tất cả là vì hắn.

“Phì...” Sặc cùng với Doanh Tần còn có Vĩnh Định thân vương, ông ta cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn vị tanh ngọt. Đến mức vừa rồi ông ta cũng không phân biệt được thứ mình phun ra là nước sông hay là máu tươi bị Lạc Tử Dạ chọc tức nên bị nghẹn ở cổ họng nữa!

Đến lúc này, những người xem xung quanh cũng hiểu được Lạc Tử Dạ thực sự sẽ không cứu người rồi. Tú bà của Tương Tư môn đương nhiên không thể để một thân vương chết ở chỗ của họ, vì thế bà ta vội vàng vẫy tay, gào thét bốn phía nói: “Mau! Mấy người các ngươi mau xuống cứu Vĩnh Định thân vương!”

Tuy là tất cả bọn họ đều nghe thấy Lạc Tử Dạ nói rằng “Tất cả không cần xuống, tình địch rơi xuống nước đương nhiên để ông đây xuống rồi!”, nhưng thực sự là họ đều tưởng nàng sẽ cứu người nên không một ai động đậy. Nào ngờ nàng xuống chỉ để chơi đùa! Chơi đùa thì thôi đi, đã không cứu người ta thì chớ, lại còn chọc người ta tức chết!

“Tùm tùm!”

“Tìm tùm!”

Đám tạp dịch trong thanh lâu nhảy xuống theo chỉ thị của mụ tú bà kèm theo mấy tiếng tùm tùm, bơi đến chỗ Vĩnh Định thân vương đang ở giữa dòng.

Kết cục của câu chuyện, vào lúc Vĩnh Định thân vương dở sống dở chết, cuối cùng cũng đã được người của thanh lâu thành công cứu lên. Sau khi bọn họ cứu Vĩnh Định thân vương lên bờ, Lạc Tử Dạ cũng bơi lên. Họ còn đưa cho Lạc Tử Dạ một chiếc khăn lớn để quấn lấy người, tránh bị cảm lạnh. Nàng hắt hơi một cái, sau đó bình tĩnh lau nước trên người.

Nàng cau mày nhìn Vĩnh Định thân vương đang dở sống dở chết vừa mới được người khác cứu lên, mỉa mai: “Xin chào tình địch! Tình địch còn muốn xuống bơi không? Ta đi cùng!”

Người xung quanh co giật khóe miệng, nhìn Lạc Tử Dạ túm quần áo, vắt cho sạch nước, còn thong dong ngân nga một điệu nhạc. Vĩnh Định thân vương tức đến trắng bệch cả mặt, giơ ngón tay chỉ vào nàng hồi lâu mà chẳng nói nên lời. Lạc Tử Dạ tuyệt đối là người đàn ông để tiện độc nhất vô nhị mà đời này ông ta từng gặp!

Nhìn Vĩnh Định thân vương nằm tựa người xuống đất, quần áo xa hoa trên người đã bị ướt đẫm, khuôn mặt bị ngạt nước đến phù cả lên. Lạc Tử Dạ vui vẻ ngân nga một điệu nhạc, rồi quay đầu nhìn đám người đứng xem ở bên bờ. Vừa rồi nàng hỏi họ một câu, nếu tình địch rơi xuống nước thì họ có cứu lên không, những người đó chẳng ai trả lời cả.

Nàng mỉm cười, sau đó bắt đầu đọc diễn văn: “Các vị, liệu mọi người có cảm thấy không nhỉ, trên thế giới này có một loại sinh vật vô cùng đáng ghét. Chúng cứ xuất hiện nhiều lần trước mặt người trong lòng của ngươi, chúng luôn tìm cách phá hỏng cơ hội của người và người trong lòng, thậm chí còn muốn đánh bại ngươi, khiến cho tất cả những người người yêu thương đều tuyệt giao với người. Tên của chúng chỉ có một, đó chính là tình địch! Có phải người thường bị tình địch quấy nhiễu? Có phải hằng ngày nhìn thấy tình địch làm tinh thần của ngươi căng thẳng? Có phải tình địch đã nhiều lần phá hoại cơ hội của ngươi, đến mức mà tiểu huynh đệ biểu tượng của đàn ông sắp hỏng đến nơi rồi? Vì thế, để cho bản thân hả giận, tình địch rơi xuống nước mà hắn còn không biết bơi, các ngươi nên làm gì? Các ngươi nên mau chóng nhảy xuống theo, sau đó vui vẻ bơi qua bơi lại trước mặt hắn, cho hắn tức chết thì thôi!”

“Ha ha ha ha...” Doanh Tần ở trên lầu, không nhịn được cười lớn.

Hắn cười đến mức đứng không vững, phải dựa vào cửa sổ. Dưới ánh trăng hắt xuống trong màn đêm, còn có thể nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của hắn! Tràng cười này không chỉ làm Lạc Tử Dạ ngây ngẩn, mà tất cả mọi người đều sững sờ. Đến cả Vĩnh Định thân vương “Vừa sống lại từ cõi chết”, lại còn phải nghe một đoạn diễn văn của Lạc Tử Dạ khiến hắn tức đến sắp trào máu, cũng ngây người nhìn về phía cửa sổ. Người giống yêu tinh trong tranh, một nụ cười khiến cả thiên hạ say.

Cười đến như vậy, sợ là ở người khác, nhìn trông sẽ có chút ma quái. Nhưng là hắn thì lại không hề tổn hại đến dung mạo của hắn chút nào, mà dường như còn làm cho người khác thấy được một vườn hoa anh túc đang nở rộ dưới ánh sao trời. Tất cả sự kiều diễm và phong nhã lan tràn lên trần thế...

Hẳn là ngọn lửa trong bể dục vọng, sinh ra làm yêu tinh quyến rũ người khác. Sau khi cười xong, hắn thu tầm mắt, dung nhan ngà say mê hoặc lòng người, chầm chậm lui vào trong cửa sổ, xem hết náo nhiệt rồi, nên vào phòng của mình thôi.

Mà người bên dưới vẫn còn đang ngây ngẩn đứng đó, sững sờ trong nụ cười ấy, chưa kịp phản ứng lại với những gì mình nhìn thấy. Đại khái là dung nhan như ngọc khiến cho tất cả đàn ông, phụ nữ trên thế giới này đều không thể kháng cự lại. Tựa như là khắp thiên hạ này, chỉ có nụ cười của hắn mới có thể khiến người khác tình nguyện say đắm, không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng đó.

Lạc Tử Dạ khịt mũi, chùi một cái. Phát hiện mình thật không có tiền đồ, lại chảy máu mũi. Nhưng nàng cũng không bận tâm, chậm rãi quay người, nhìn “tình địch” của mình một cái rồi nói: “Gia lên gặp mỹ nam, nếu người còn đi lên theo, gia sẽ ném ngươi xuống nước lần nữa. Sau đó lại tiếp tục bơi trước mặt ngươi!”


Nói xong, nàng ôm khăn vải bố, bước vội vàng về phía thanh lâu. Người trên đường đều tự nhiên nhường đường cho nàng. Thứ nhất là vì thân phận Thái tử của nàng, không ai dám trêu chọc vào. Thứ hai, nhìn Vĩnh Định thân vương bị sặc nước gần chết đã đành, còn bị tức gần chết nữa, bị tức xong còn chịu cả sự uy hiếp như vậy, còn ai dám làm tình địch của Thái tử nữa?

Vĩnh Định thân vương bị một câu nói của nàng chọc cho tức đến thở hổn hển, chỉ vào bóng lưng của Lạc Tử Dạ nhìn đến nghiến răng nghiến lợi. Để tránh cho bản thân mình nói câu gì đó kích động Lạc Tử Dạ, thậm chí đối phương lần nữa đẩy

mình xuống nước giống như ở trên phòng của Doanh Tần vừa rồi, ông ta đành không phát ra tiếng nào, chỉ âm thầm thể trong lòng. Sau khi quay về, nhất định ông ta sẽ thức đêm viết một bản tấu chương dài vạn chữ, đi tìm hoàng thượng tổ cáo Thái tử!

Y đẩy mình xuống nước, thấy chết không cứu, cuối cùng còn uy hiếp đe dọa.

Nào ngờ, điều Lạc Tử Dạ mong chờ nhất là ông ta sẽ quay về tố cáo với hoàng để làm cho chuyện này càng lớn càng tốt, tốt nhất là ông ta có thể xúi giục triều thần cùng nói nàng hoang đường không biết chừng mực, không xứng với vương vị, ép hoàng thượng đổi Thái tử, vậy là nàng mãn nguyện rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân chính nàng cố ý chọc tức ông ta! Người trên đường dùng ánh mắt kính sợ nhìn nàng đi lên lầu. Có người còn đang ngây ngẩn vì nụ cười vừa rồi của Doanh Tần, có kẻ đầu óc còn đang xoay quanh câu nói của Lạc Tử Dạ, nếu tình địch rơi xuống nước... chà, sau này họ nên làm thế nào nhỉ.

Phòng của Doanh Tần vẫn còn đang mở cửa.

Nàng đứng ở cửa nhìn hắn, hắn mặc một bộ cảm bào màu đỏ dài quét đất, tay trái đang cầm chén rượu, tay phải cầm cốc nước tưới hoa. Lạc Tử Dạ nhìn kỹ lại, nàng không hiểu biết nhiều các loại hoa, nhưng nàng có thể nhận ra loài hoa đó! Đó là hoa anh túc. Đuôi lông mày nàng giật giật, sau khi vào phòng, dùng chân đá một cái đóng cửa phòng lại. Sau đó nhướng mi hỏi: “Trồng hoa anh túc? Ngửi hoa anh túc nhiều sẽ bị nghiện đó!” Nàng còn nhớ, trong không ít các loại ma túy thời hiện đại đều có thành phần hoa anh túc. Nói xong, nàng cũng không đứng nhìn nữa mà nhảy thẳng vào chỗ ngồi ban nãy Vĩnh Định thân vương vừa ngôi.

Doanh Tần nghe thấy thế, đuôi lông mày giật giật, nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại tiếp tục tưới nước cho hoa, từ tốn hỏi: “Sẽ nghiện sao? Vạn vật trên thế gian, phàm những thứ khiến người khác cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy đẹp đẽ đều sẽ gây nghiện. Cho nên anh túc này, nghiện hay không vốn chẳng có gì khác, không phải sao?”

Giọng nói của hắn vẫn mang theo một chút lả lướt, mỗi sự rung động của âm tiết đều khiến lòng người rung động theo. Điều này khiến Lạc Tử Dạ không thể không tập trung toàn bộ tinh thần đối phó, chỉ sợ chưa kịp giao đấu, bản thân mình đã bị mê hoặc rồi!

Nàng cắn răng, không trả lời mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Lời hắn nói không sai, phàm những thứ đẹp đẽ đều có thể dễ dàng gây nghiện, nhưng hoa anh túc gây nghiện không tốt cho sức khỏe! Nàng chỉ dám nghĩ thể trong lòng chứ không nói ra. Nàng còn chưa quên, lần trước nàng bảo hẳn uống ít rượu đi, kết quả là hắn cho nàng một tấm Thiên Tử lệnh giả.

Trong phòng trở nên yên ắng, Doanh Tần tưới hoa xong, chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Thấy nàng đang nhìn bóng lưng mình và bồn hoa không chớp mắt, dáng vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, hắn nhếch miệng, nói: “Dù nói thế, nhưng bản công tử đã sai người rắc một chút thuốc bột không màu không mùi lên trên, có thể ngăn không gây nghiện. Thái tử đã cảm thấy yên tâm rồi chứ?” Hắn nói thể, Lạc Tử Dạ xác định hắn không phải thiếu niên lầm lạc, ngày ngày đều hít hoa anh túc, có nguy cơ bị nghiện, bèn gật đầu, nhìn chỗ ngồi đối diện phía mình: “Ngồi đi! Ngươi không muốn biết vì sao ta tới đây à?”

“Hả?” Doanh Tần có vẻ hợp tác, từ tốn bước tới rồi ngồi xuống. Nhã nhặn đặt chén rượu trong tay xuống bàn, nhướng mày nhìn nàng, “Chẳng lẽ đến vì muốn tăng đá quý sao?”

Lạc Tử Dạ co rút khóe miệng! Cảm thấy con hàng này không phải kiểu dễ chọc, bèn móc trong người ra một viên đá quý màu đỏ mà nàng vừa nhìn đã cảm thấy hợp với hắn rồi đặt lên bàn. Lạnh giọng nói: “Lần trước lúc ta tới đã đồng ý với ngươi, lần sau tới nhất định sẽ đem đá quý theo. Ta tự nhận mình là người trong lời hứa, cho nên nếu ta đã hứa với người, dù thế nào đi nữa, kể cả bây giờ ta bất mãn với người, nhưng chuyện ta đã từng hứa thì ta nhất định sẽ làm!”

Doanh Tần liếc mắt nhìn viên đá quý trên bàn một cái, mắt liền sáng lên. Giơ tay cầm viên đá quý lên quan sát tỉ mỉ, sau đó chậm rãi bình phẩm: “Nếu ta không nhìn nhầm, đây chính là viên đá cách đây ba trăm năm trước, khi Tiêu hoàng hậu được sắc phong hậu vị, Mặc Thiên Tử đã khảm viên này lên mũ hậu của người, tên là đá Liệt Diệm. Sau này Mặc Thị tặng viên đá này cho Thiên Diệu, không ngờ lại ở trong tay Thái tử!”.

Dáng vẻ hắn bình phẩm rất lão luyện, không cần hỏi cũng biết là ngày nào cũng tiếp xúc với mấy thứ đồ đắt đỏ. Lạc Tử Da liếc mắt nhìn, thành thật nói: “Ta cũng không rõ đây có phải viên mà người nhắc đến hay không. Nhưng vừa nhìn đã thấy đáng tiền, như vậy ta cũng coi như hoàn thành lời hứa của mình. Vậy thì, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có thù oán gì với ta, mà vô duyên vô cớ lại vu oan cho ta cầm Thiên Tử lệnh như thế không? Ta nghĩ ngươi hiểu, cầm một tấm Thiên Tử lệnh không chỉ phải đối diện với sự truy sát, còn bị cô lập nữa. Ta có thực sự đáng hận tới mức khiến người dùng thủ đoạn đó không?” Nói khó nghe một chút thì là tâm địa độc ác!

Câu hỏi của nàng thực sự rất thẳng thắn, không hề có một chút vòng vo quanh co nào.

Doanh Tần ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười, khóe miệng khẽ nhếch khiến hắn trở nên yêu mẹ như hồ ly chín đuôi. Hắn chậm rãi nói: “Sao Thái tử biết chắc chắn là ta cho người làm?” “Bởi vì trong một thời gian ngắn, trừ ngươi và Phượng Vô Trù, ta chưa gặp người nào khác!” Còn với Long Ngạo Địch, cũng vì chuyện sờ mông mà bị đánh mấy trượng, nên cũng không tính là vấn đề gì.

Doanh Tần nghe vậy liền cười, không thừa nhận mình làm cũng không hề phản bác. Chỉ nói: “Nhưng đêm nay, Thái tử tới chỗ ta không phải đã báo được thù này rồi sao? Chà, bây giờ các phe phái bên ngoài hẳn là đều đang nghĩ, có phải Thái tử vì lấy lòng ta mà nửa đêm chạy tới giao Thiên Tử lệnh cho ta không!”

Ném mở phiền phức này cho người khác, cuối cùng chuyện phiền phức này vẫn chẳng thay đổi gì mà quay về tay mình. Đây chính là chuyện sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên xảy ra với hắn. Lạc Tử Dạ không chỉ là một người thú vị, cũng được coi là người có bản lĩnh, thậm chí còn là người không thể khinh thường!

Hắn có thể nhìn ra điểm này, Lạc Tử Dạ cũng không lấy làm lạ, nhưng: “Nhưng ta vẫn tò mò nguyên nhân ngươi làm vậy!”

“Chẳng lẽ không thể nói là vì sợ Thái tử quên mất chuyện đã hứa với bản công tử, rằng sẽ đem theo đá quý tới Tương Tư môn, Nên mới cố ý kích động Thái tử, để Thái tử mau tới thực hiện lời hứa sao?” Doanh Tần cười, nụ cười đầy vẻ đùa bỡn và âm hiểm. Hình tượng trai bao thanh lâu yêu đá quý được hắn thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Lạc Tử Dạ nghe xong, cau mày nhìn hắn rồi không nói gì nữa.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, nàng không hề thấy chút ý cười đùa nào. Sau khi Doanh Tầm nhìn nàng một lúc lâu mới thong dong cầm bầu rượu lên rót rượu cho hai người. Đồng thời cười hỏi: “Sao thế, Thái tử không tin à?” “Ngươi nghĩ ta nên tin sao?” Lạc Tử Dạ không trả lời mà hỏi ngược lại. Nếu nàng tin, trong mắt hắn nàng chẳng khác nào con heo ngu xuẩn? Doanh Tần bật cười, bầu rượu trong tay thong thả rót vào chén đối diện. Chậm rãi dùng giọng điệu bỡn cợt nói: “Nếu Thái tử đã không tin, chi bằng nói thử xem. Thái tử cho rằng ta vì sao lại làm thế?”

Hắn đã hỏi, Lạc Tử Dạ cũng không thừa nước đục thả câu, thẳng thắn nói: “Rất đơn giản, nếu ta vô dụng, cầm Thiên Tử lệnh bị người ta đuổi giết, vậy thì chết là chết thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới người. Còn nếu ta có bản lĩnh, nói không chừng để rửa oan cho bản thân mà có thể tìm được tung tích của Thiên Tử lệnh thật, như vậy ngươi cũng sẽ biết được Thiên Tử lệnh thật ở chỗ nào. Ta nói đúng không? Chỉ duy nhất một điều ta không hiểu, đó là vì sao người phải đem ta ra làm vật thí nghiệm cướp Thiên Tử lệnh? Ta nhớ lần trước gặp nhau, ta chưa hề đắc tội ngươi! Ta cũng không nhớ bản thân mình có biển hiện gì đặc biệt khiến người coi trọng ta như thế!”


Doanh Tần nghe xong, con ngươi lóe sáng tựa như đang tán tường khả năng quan sát và độ nhạy cảm của Lạc Tử Dạ. Cũng không biết có phải xuất phát từ một loại tán thưởng hay không, vì thể hắn nâng chén rượu, hơi lắc lư nó, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới cười nói: “Nếu Thái tử đã đoán được nhiều thế, vậy bản công tử cũng không ngại nói thêm cho người một chút. Đưa Thiên Tử lệnh giả cho Thái tử đối với ta mà nói cũng chỉ là được người khác nhờ! Đương nhiên, Thái tử thích xen vào chuyện của người khác, bảo ta uống ít rượu hơn một chút cũng làm ta thấy không vui!”

Lời này của hắn khiến Lạc Tử Dạ đại khái cũng hiểu ra vấn đề. Nàng thuận miệng nói một câu quan tâm, có người thích liền tỏ vẻ cảm ơn. Nhưng cũng không loại trừ có những người không thích người khác quan tâm, hoặc có những người coi sự quan tâm của người xung quanh đều trở thành thứ giả tạo, nên lời này của Doanh Tần nàng không hề cảm thấy kỳ lạ, cũng không cảm thấy khó lý giải.

Chỉ có điều: “Vậy không biết, ngươi có thể cho ta biết người nhờ ngươi là ai không?”

Trong đầu nàng nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt của tên để tiện Phượng Vô Trù, nhưng nàng liền lập tức gạt bỏ. Nếu tên khốn nạn đó muốn hại nàng chắc sẽ trực tiếp ra tay, sao có thể tìm người khác giúp.

“Cái này, đại khái là Thái tử phải tự mình phát hiện ra, điều bản công tử có thể nói chỉ có thể thôi. Nể tình Thái tử biết bản công tử là người hãm hại ngài mà vẫn tặng đá quý cho ta, bản công tử có thể nhắc nhở Thái tử một câu, người muốn tính kể ngài không nhất thiết là người trước mắt. Có rất nhiều kẻ âm thầm trong tối, vào lúc ngài không để phòng, ở một xó xỉnh mà ngài không biết, những kẻ đó mới là kẻ đáng sợ nhất! Còn nữa, những kẻ nhìn có vẻ vô hại nhất mới thực sự là kẻ đáng sợ!” Câu nói này của Doanh Tần vô cùng thâm sâu, nửa giả nửa thật.

Những điều trong cuộc nói chuyện này, Lạc Tử Dạ đều biết. Nhưng câu cuối cùng của hắn, những kẻ nhìn có vẻ vô hại nhất mới thực sự là kẻ đáng sợ. Khiển Lạc Tử Dạ nhanh chóng lọc qua một lượt tất cả những người mà mình từng gặp, nhìn có vẻ vô hại ư?

Phượng Vô Trù, Long Ngạo Địch, Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, còn cả người đang ngồi trước mặt mình, nhưng không có kẻ nào giống kẻ vô hại. Nếu nói miễn cưỡng thì chỉ có Hiến Thương Dật Phong, con hàng kia nhìn thì dịu dàng như ngọc, thực ra tám phần là người đàn ông đầy một bụng xấu xa. Nhưng nhìn bộ dạng Doanh Tần trước mắt, nàng đoán chắc cũng không phải hắn! Doanh Tần tựa như có thể nhìn ra, lúc này nàng đang suy tư về vấn đề này. Hắn cười lẳng lơ, từ tốn nói: “Thái tử không cần gấp, sẽ có một ngày người hiểu ý câu nói này của ta! Sắc trời không sớm nữa...” Lạc Tử Dạ biết hắn lại muốn tiễn khách rồi! Nhưng nàng không ngốc, lúc này mà cứ thể chạy ra thì đồng nghĩa với việc dâng tận cửa cho mấy tên thích khách. Nhưng nàng sớm đã có chuẩn bị, liếc một vòng quanh phòng hắn, nói chuyện một lúc lâu, bộ quần áo ướt nhẹp lúc nãy của nàng bây giờ cũng khô rồi. Nàng đứng dậy, đi tới sập quý phi ở gần cửa sổ: “Đêm nay ta ngủ đây, ngươi ngủ ở giường của mình! Chúc ngủ ngon!”

Nói xong nàng liền ngã lên sập quý phi.

Khóe miệng Doanh Tần co quắp, nhìn nàng tự nhiên như ở nhà mình, tiện mồm sắp xếp dặn dò. Hắn mở miệng nhắc nhở: “Thái tử, hình như đây là phòng của bản công tử. Còn nữa, bản công tử không hoan nghênh Thái tử ở lại. Ta đẹp thế này, nếu nửa đêm ngươi có ý đổ quấy rối ta thì phải làm sao?”

Lời nói của hắn mặc dù có vẻ ngả ngớn nhưng cũng mang ý nghiêm túc. Đôi mắt đào hoa nhuốm ý cười, nhìn về hướng Lạc Tử Dạ.

“Phì...” Lạc Tử Dạ phì cười, nói thật nàng cũng lo bản thân nửa đêm không nhịn được mà có ý đồ quấy rối hắn. Nhưng, “Yên tâm, để tránh bị ngươi đuổi ra đối mặt với lũ thích khách của đám người kia, đêm nay dù gia có muốn ngủ với ngươi cũng sẽ cố mà nhịn.”

Nhưng Doanh Tần vẫn chưa thỏa mãn, liếc mắt nhìn nàng, nói tiếp: “Qua đêm ở chỗ ta rất đắt đấy!”

Lạc Tử Dạ sớm đã chuẩn bị, móc viên đá xanh trong ngực ra ném về phía hắn. “Phí trọ! Tốt nhất người đừng càm ràm nữa, ngươi phải biết ta vẫn còn rất tức giận về chuyện Thiên Tử lệnh. Nếu người tiếp tục đùa cợt, từ chối ta ngủ nhờ, ta cũng không định ngủ trên ghế quý phi nữa đâu, ông đây ngủ với người luôn đấy!”

Nàng nói xong liền nhắm mắt.

Doanh Tần bị những lời nói thô bạo của nàng làm cho kinh ngạc, môi mỏng khẽ nhếch, sững sờ nhìn về hướng của nàng. Biểu cảm đó nhìn vô cùng ngốc nghếch đáng yêu, tiếc là Lạc Tử Dạ lúc này đang nhắm mắt nếu không lại chảy máu mũi một phen! Nàng lại dám nói thẳng vì chuyện Thiên Tử lệnh mà rất không vui, hơn nữa còn thẳng thắn cảnh cáo hắn như vậy sao? Bờ môi mỏng của hắn chợt nhếch lên, hắn cảm thấy Lạc Tử Dạ này không chỉ là thú vị bình thường đâu. Buông lời đe dọa hắn, không phải giết mà là... ngủ với hắn?

Lạc Tử Dạ dù đã nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng nàng vẫn chưa hề thả lỏng. Dù sao thì bông hoa hồng trong căn phòng này có gai, cũng vô cùng nguy hiểm. Nàng vểnh tai lên, nghe thấy tiếng đi lại của hắn, còn cả âm thanh tà cẩm bào của hắn lê dưới đất, tiếng tơ lụa trượt trên nền rất nhỏ nhưng cũng khó thoát khỏi tai nàng. Hắn chậm rãi đi qua chỗ nàng, tựa như phát hiện ra vấn đề gì đó bèn nghiêng đầu hỏi: “Thái tử, ban đêm đi ngủ người không cởi đồ sao?”

Lạc Tử Dạ co quắp khóe miệng, cơ thể này của nàng mặc dù có yết hầu, cũng cao hơn những cô gái bình thường, nhưng ngực và eo thì không thiếu cái gì. Nàng bó ngực rất chặt mới không có sự cố gì. Đương nhiên nàng cũng không dám tùy ý cởi đồ, nếu bị tên yêu nghiệt này phát hiện ra mình là nữ thì to chuyện rồi!

Vì thế, nghe xong câu này, nàng híp mắt nhìn hắn. Cố ý trầm giọng, làm cho giống vẻ mới ngủ dậy, chậm rãi đáp: “Câu này của ngươi không khác nào đang hỏi ta, có mỹ nam như người ở đây, có muốn ngủ không?” Nàng đem chuyện không cởi quần áo của mình giải thích thành cố kiềm chế không làm chuyện cầm thú với hắn. Doanh Tần sững sờ, sau đó cười, nửa đùa nửa thật nói: “Cũng không phải ai cũng có số mệnh như thế!” Lạc Tử Dạ ngáp một cái, nàng không hiểu câu nói đó của hắn ám chỉ cái gì. Số mệnh như thế? Số mệnh gì cơ? Nhưng nàng cũng không hỏi rõ, nàng cảm thấy buồn ngủ, tiếp tục nhắm mắt. Nàng cũng muốn ban đêm làm chuyện gì đó với mỹ nam lắm chứ, nhưng chuyện bản thân là con gái vốn là một rào cản rồi! Thôi tốt nhất là không muốn gì cả, mau ngủ thôi!

Lúc sắp ngủ, nàng nghe thấy mình mê man hỏi hắn một câu: “Doanh Tần chắc không phải tên thật của ngươi đúng không? Vì sao... lại gọi là Doanh Tần?” Câu hỏi của nàng khiến hắn quay đầu nhìn nàng rất lâu. Nàng như đã ngủ rồi, hơi thở đều đều. Còn hắn, híp đôi mắt đào hoa tà mị, cứ thế đứng đó hơn nửa canh giờ, mới chậm rãi tự lẩm nhẩm một câu: “Doanh Tần, chiến thắng tất cả, thiêu hủy mọi thứ...”

(*) Doanh chiết tự là chiến thắng. Tần chiết tự là tro bụi, thiêu đốt.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!