Nàng quay đầu rút tay áo của mình ra, liếc hắn một cái mới nói: “Yên tâm, ta không tính mượn tiền của ngươi nữa! Sau ba ngày chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt!” Nhưng mà ngay cả đầu ngón chân của Lạc Tử Dạ cũng biết, Doanh Tẩn không còn là người bạn khiến cho nàng cảm thấy dù mình yêu cầu đổi phương làm gì thì đối phương cũng sẽ cố gắng hết sức, dùng hết mọi cách làm bằng được cho mình nữa
Nàng nói xong liền đi
Doanh Tần đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của nàng một lát, gương mặt xinh đẹp của hắn phồng lên, trừng mắt nhìn nàng
Hắn đã tính nhường bước rồi, bình thường dù có người chết trước mặt hắn hắn cũng không nỡ bỏ tiền ra, hiện tại hắn đã nghĩ tới chuyện cho2nàng mượn rồi mà nàng vẫn tức giận như vậy, thậm chí là không muốn tha thứ cho hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng oan ức.
Hắn ta liếc Thanh Thành một cái rồi hỏi: “Hôm nay ta nói bản thân không có tiền có phải rất quả đáng không?” Thanh Thành yên lặng một lát mới mở miệng nói: “Công tử, vì thuộc hạ biết rõ ngài cho nên thuộc hạ biết ngài nói như vậy là bình thường, không có gì quá đáng, nhưng mà Thái tử không biết rõ về ngài
Còn nữa..
Nếu thuộc hạ là Thái tử, trong tình huống này nhất định cũng sẽ đoạn tuyệt với ngài!” Thái tử chỉ nói có ba ngày là vẫn còn nhớ tới tình bạn cũ rồi
Hơn nữa cũng vì công tử mà Thái tử mới bị Phượng Vô9Trù gây khó dễ, phải rơi vào hoàn cảnh nghèo túng này
Vì thế nên công bằng mà nói thì người có vấn đề trong chuyện này là công tử, Thái tử tức giận cũng đúng thôi
Ngay cả Thanh Thành cũng nói như vậy, tất nhiên là Doanh Tần đã xác định được đây là vấn đề từ mình mà ra
Hắn yên lặng một lát: “Có cách nào để bù đắp lại chuyện này không?” Hắn biết rõ kể cả sau khi Tiểu Dạ Nhi hết tức giận thì sẽ không còn tin tưởng hắn như bây giờ nữa.
Lần trước khi hắn giúp nàng ở thiên lao, hai người đã xây dựng được sự tin tưởng, sống chết có nhau rồi, có điều hôm nay sự tin tưởng đó đã xuất hiện vết rách, bởi vì hắn không phải là nói không cho nàng6mượn mà là lừa nàng rằng bản thân không có tiền
Thanh Thành cũng không nghĩ ra được cách nào để bù đắp lại chuyện này
Lúc này Lạc Tử Dạ vô cùng không vui, không chỉ là vì phải ăn rau dại mà còn vì Doanh Tần rõ ràng là tên nhà giàu, sống trong tơ lụa mà lại giả bộ là nghèo khổ để lừa mình
Nhưng khi nàng đi tới hậu viện thì trong lòng đã bớt giận rồi, bởi vì vẻ mặt kinh sợ và ý định muốn nói lại không dám nói của Doanh Tần lúc nãy khiến nàng cảm thấy, nếu hắn biết được tình huống của nàng thì có lẽ sẽ đồng ý cho nàng mượn tiền!
Điều đó làm cơn giận trong lòng nàng càng ít đi, thế nhưng nàng vẫn quyết định không quan tâm tới hắn trong0ba ngày tới, chờ mình hoàn toàn nguôi giận rồi tỉnh tiếp.
Sau khi đến hậu viện, nàng nhìn binh mã của mình, mở miệng hô: “Tiểu Sơ Cuồng, Thượng Quan Ngự! Kiểm tra số lượng người, tập hợp mọi người theo ông gây ra ngoài!”
“Hả? Thái tử, ngài dẫn nhiều người như vậy ra ngoài để làm gì?” Thượng Quan Ngự sửng sốt một lát.
Tính cách của Tiểu Sơ Cuống nóng nảy, gã lập tức đá mông hắn ta một cái: “Nói nhảm làm cái gì, kêu ngươi đi tập hợp người thì mau đi tập hợp đi!”
Thượng Quan Ngự lập tức trả cho hắn một cú đá, hai người không tốn bao nhiêu thời gian đã tập hợp đủ mọi người.
Lạc Tử Dạ mang theo hơn tám nghìn binh mã của mình hùng hổ đi ra ngoài tìm Phượng Vô Trù đòi7nợ
Người dân bốn phía trong kinh thành thấy nhiều binh mã như vậy liền vội nhường đường cho họ, đồng thời nhón chân chờ đợi xem Lạc Tử Dạ tính làm cái gì!
Đội binh mã này dừng ở trước cửa phủ Nhiếp chính vương, tất nhiên là Nhiếp chính vương điện hạ cũng nghe được tin tức về đám người tự tìm đường chết này! Hắn vốn định để Diêm Liệt đi ra ngoài xử lý...
Lạc Tử Dạ dẫn người tới đây, ngoại trừ bảo Phượng Vô Trù trả tiền ra thì còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa
Nhưng nàng không có nói tới, chỉ căn dặn người của mình rằng: “Lát nữa ông đây nói cái gì thì các ngươi lặp lại cái đấy theo ông đây, biết chưa?”
“Vâng, Thái tử!” Mọi người đồng loạt trả lời
Lạc Tử Dạ bảo Lộ Nhi mang một cái băng ghế tới, nàng ngồi xuống, sau đó vung tay lên gào to: “Phượng Vô Trù, ngươi mau trả tiền cho ông đây!” Một đám binh lính nuốt nước miếng rồi cùng nhau rống lên, lớn tiếng tới mức vang rung cả trời: “Phượng Vô Trù, ngươi mau trả tiền cho ông đây! Trả tiền!”