Hắn ghét Võ Lưu Nguyệt là một chuyện, nhưng trên thực tế, nếu đến lúc không còn cách nào khác thì hắn cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý vị hoàng hậu có lợi cho quốc gia, đây là thái độ của hắn
Nhưng Võ Tu Hoàng là bá chủ của một triều đại, có thể lọt vào mắt xanh của ông ta, đồng thời chủ động đưa ra đề nghị muốn gả con gái cho hắn, quả thực xem như ông ta coi trọng hắn,
Cho nên hắn cũng hơi tò mò muốn biết nguyên nhân đối phương có thể coi trọng mình.
Võ Tu Hoàng thấy hắn nhìn mình, cực kỳ thành thật nói: “Điểm ống đây thích nhất ở người đó là những người khác toàn gọi ông đây là các hạ, hoặc tiền bối, hoặc là Hoàng đế Long Chiêu, làm như ông đây sắp thành người thiên cổ rồi
Chỉ có2người gọi ông đây là Tu Hoàng huynh, làm ta cảm thấy mình dường như còn rất trẻ, khà khà khà khà...”
Ông ta vừa nói vừa cười thô bỉ, vô cùng khoái trá.
Khóe miệng Hiền Thương Mặc Trần run rẩy, yên lặng nhìn Võ Tu Hoàng một lát rồi nói: “Tu Hoàng huynh, ta cảm thấy huynh rất giống một người!”
Nhất là nụ cười thô bỉ này..
Ngoài ra còn có lý do không thể giải thích được làm người ta im lặng
Quả thực giống y hệt người kia, điều này khiến hắn nghi ngờ quan hệ giữa Lạc Tử Dạ và Võ Tu Hoàng rốt cuộc là thế nào..
“Ai?” Võ Tu Hoàng ngước mắt nhìn hắn một cái
“Người huynh muốn giết, Lạc Tử Dạ!”
Bên kia lúc thì thảo luận chuyện hôn nhân, lúc lại bàn chuyện tuổi tác.
Còn Lạc Tử Dạ lúc này đã mau chóng chạy tới phủ đệ của9Vân thừa tướng
Nàng đi từ cửa chính, sau khi vào cửa, người ở phủ Thừa tướng không ngăn nàng, hơn nữa lại vô cùng cung kính đưa nàng đi, hy vọng nàng có thể ra tay cứu giúp phủ Thừa tướng bọn họ, cứu giúp toàn bộ trên dưới già trẻ ở phủ đệ.
Lạc Tử Dạ đương nhiên biết suy nghĩ của bọn họ
Nhưng nàng cũng không để ý tới họ, đi thẳng đến hậu viện..
Nàng nói thẳng là tới tìm Vân Tiêu Náo, cũng xem xem có thể lật lại bản án cho Vân thừa tướng không, vừa nói lời này xong, những người khác cũng không để ý tới vấn đề danh tiết của Vân Tiêu Náo, để Lạc Tử Dạ một mình đi tìm đại tiểu thư luôn.
Nhờ vào chỉ dẫn của hạ nhân, Lạc Tử Dạ đã đến được thư phòng của Vân thừa tướng.
Lúc này Vân6Tiêu Náo còn đang ở trong phòng tìm kiếm, nàng nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngay đầu lại đã thấy Lạc Tử Dạ
Vân Tiêu Náo cau đôi lông mày lại, muốn khóc nhưng cuối cùng vẫn không khóc, nàng nhìn xuống, trên đời này ai cũng có lúc vui lúc buồn, không phải tất cả mọi người đều sẽ thông cảm cho tâm trạng của người khác, cho dù đau lòng khổ sở nhưng cứ luôn bộc lộ trước mặt người khác, cũng dễ dàng làm đối phương phản cảm.
Vì vậy Vân Tiêu Nảo nhịn xuống, không tiếp tục khóc nữa.
Đương nhiên Lạc Tử Dạ biết nàng ấy đang chịu đựng, nàng nhẹ giọng nói: “Ở trước mặt của ta, không cần phải kiềm chế
Phải trút hết tâm sự ra ngoài, mới có thể mở lòng được
Nhưng mà ngươi cũng đừng vội khóc, thật ra ta đã nghĩ ra một0biện pháp, chỉ là không biết khả thi đến mức nào!”
Nàng vừa nói ra lời này, cảm xúc muốn khóc của Vân Tiêu Náo nhất thời biến mất.
Nàng ta lập tức trợn mắt nhìn Lạc Tử Dạ, chờ nàng nói tiếp.
Lạc Tử Dạ tiếp tục nói: “Bây giờ muốn tìm chứng cứ chứng minh cho người vô tội, căn bản là không có khả năng, mà cha ngươi cũng không hy vọng có chứng cứ để chứng minh ông ấy vô tội
Nếu nói như vậy, không bằng chúng ta bắt tay từ chỗ khác, xem có thể nghĩ ra được biện pháp đổi cha ngươi từ trong tù ra hay không
Dùng một phạm nhân tử hình thay ông ta? Dù sao phụ hoàng cũng thương tiếc cha ngươi, biết đâu cho dù phụ hoàng biết chúng ta dùng con báo đổi thái tử thì cũng sẽ mở một con mắt nhắm7một con mắt, để mặc chúng ta đổi cha ngươi ra?”
Ý tưởng này của nàng đối với Vân Tiêu Náo mà nói là quá to gan
Chuyện này khiến nàng trợn to mắt, sửng sốt nhìn Lạc Tử Dạ: “Chuyện..
chuyện này thực sự có ổn không?”
“Nhưng muốn dùng cách này, ta sợ là còn phải nghĩ biện pháp tìm người hỗ trợ!” Dù sao muốn thay người từ trong thiên lao ra, nói thì dễ nhưng làm rất khó
Nhất là tuy nàng tiếp quản Hình bộ, nhưng thiên lao là nơi giam giữ trọng phạm, người phòng thủ đều là đám người của Hoàng đế, muốn đổi một người ra, quả thực không dễ dàng, trừ khi ở trong thiên lao có người tiếp ứng
Nàng cảm thấy Phượng Vô Trù có thể làm được chuyện này..
Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn cầu người hỗ trợ, dù sao nàng còn chưa trả được ân tình Thiên Tử lệnh, giờ lại thêm một việc
Thế cũng quá mặt dày rồi! Vân Tiêu Náo bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy, nàng vừa nghe lời này, lập tức mở miệng nói: “Vậy Thái tử, chuyện này ngài nhất định phải giúp ta nghĩ ra biện pháp, nếu..
nếu có thể cứu cha ra ngoài, ta bằng lòng làm trâu làm ngựa, ta...” “Được rồi, được rồi! Ta không cần trâu ngựa, đứng lên đi, ta sẽ cố gắng hết sức!” Lạc Tử Dạ nói xong lời này, sờ lên cắm, con ngươi đảo qua đảo lại, Bỗng nhiến nàng nở nụ cười thô bỉ...