Chẳng qua là mọi người đều biết tính Vương, ai lại dám phiền Vương phê duyệt loại chuyện vặt vãnh như là thành thần này chứ! Vì vậy, nếu xảy ra trường hợp như Vương nói thì thông thường đều chờ Lễ bộ Thượng thư khỏi bệnh rồi xử lý, hoặc là hắn xử lý trong lúc các bệnh luôn, chứ chưa bao giờ làm phiền Vương cả.
“Ừ!” Phượng Vô Trù gật đầu, đôi mắt ma quỷ phim chặt vào Lễ bộ Thượng thư, không nói một lời.
Lễ bộ Thượng thư bị hắn nhìn chòng chọc một hồi lâu mới chợt hiểu ra. Dựa theo quy củ thì Vương không thể vượt cấp phê duyệt, trừ khi mình bị bệnh. Thế là hắn lập tức nói: “Mấy ngày nay hạ thản cảm thấy không khỏe lắm, đại khái2là do ăn phải cái gì đó nên bị đau bụng. Vì vậy, xin làm phiền Vương phê duyệt hôn thú của Thái tử!”
Nhiếp chính vương điện hạ gật đầu, rất hài lòng với sự thức thời của Lễ bộ Thượng thư. Tuy rằng từ trước đến nay lời của Phượng Vô Trù hắn đây chính là quy củ, thế nhưng chuyện này vẫn nên xử lý theo luật của Thiên Diệu thì mới có thể làm cho Lạc Tử Dạ tâm phục khẩu phục. Sau khi Lễ bộ thượng thư nói xong, Phường Vô Trù lại tiện tay mở quyển hôn thú kia ra, nhìn lướt qua một lượt. Hắn trầm giọng nói: “Bát tự(*) không hợp, không duyệt!”
(*) Bát tự: tảm chữ (giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chỉ) Là một8cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người ta cho rằng giờ, ngày, tháng, năm mà con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chỉ chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn thì hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
“Hả?” Lễ bộ Thị lang vội nói: “Bẩm Vương, bát tự rất hợp mà! E là lấy lý do này không được đâu, bởi vì mấy chuyện như là bát tự có hợp hay không này, ngay từ lúc các vị hoàng tử và tiểu9thư nhà quan vừa chào đời đã được ghi lại rồi, nếu bát tự tương khắc thì đã tránh từ lâu. Nếu ngài lấy lý do này để bác bỏ hôn thú, sợ là Thái tử sẽ không phục đầu!”
Hắn nói lời này chẳng khác nào tự tìm đường chết, nhưng đúng là lời nói thật. Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong, vết nhăn giữa hai hàng lông mày dẩn sâu hơn. Diêm Liệt biết Vương đang kiềm chế tức giận, vì vậy đứng im ở một bên không dám nói gì Nhiếp chính vương điện hạ im lặng một lúc lâu, hai mắt dán chặt vào hôn thú. Sau đó, giọng nói ma quỷ lại vang lên một lần nữa: “Chiều cao không hợp, không duyệt!”
“Ối?” Lễ bộ thượng thư muốn ngước mắt nhìn trộm, nhưng2lại sợ uy phong của Vương nên không dám ngẩng đầu. Hắn không cách nào diễn tả được sự bất đắc dĩ trong lòng mình. Từ trước tới nay chỉ có người trong cuộc mới để ý vấn đề chiều cao có thích hợp hay không mà thôi, nếu lúc quan phủ phê duyệt mà lấy lý do này để bác bỏ thì vô lý quá, có đúng không?
Vả lại, nếu Thái tử và Vân Tiêu Náo thành đối thật thì đúng là trai tài gái sắc, làm gì có chuyện chiều cao không hợp chứ? Hợp lắm đó!
Trong lòng Lễ bộ Thượng thư cực kỳ cạn lời, nhưng lại không dám tùy tiện lên tiếng. Trong lúc hắn còn đang im lặng, người trên vương tọa lại trầm giọng cất tiếng giễu cợt: “Chiều cao không hợp,2vẻ ngoài không tương xứng, thân phận không xứng đôi. Giới tính khác biệt, không duyệt!”
“Rầm!” Ma Già và Ma Tà trượt chân, ngã lăn ra đất.
Chiều cao không hợp, vẻ ngoài không tương xứng, thân phận không xứng đối, ba điều này đã cực kỳ gượng ép rồi đó! Nhưng mà dù sao vẫn có thể miễn cưỡng nói như vậy được, chứ “giới tính khác biệt, không duyệt”, đây là cái quỷ gì vậy? Lễ bộ Thượng thư nghe vậy cũng quên cả sợ hãi, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà. Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Trù... Giới tính khác biệt, không duyệt? Nếu thế thì toàn bộ con dân Thiên Diệu khỏi cần thành thân luôn hả? Diêm Liệt để trán...
Hắn cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Vương nhà mình. Hắn cụp mắt, nhìn vạt áo đen tuyền lấp lánh chỉ vàng dưới mặt đất. Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vương, giới tính kia, giới tính...”