Diêm Liệt lau mặt một cái, được rồi, được rồi, ngài là chủ tử, ngài muốn chơi đùa thể nào thì ngài cứ làm thể đi. Hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa, thở dài: “Lời đồn truyền đi xôn xao khắp bốn phương, cách giải quyết duy nhất đối với ba người kia là tự mua mấy cái bố đó về, cho dù có phải mình đã từng dùng hay không thì nếu nó rơi vào trong tay người khác, còn thêm cả lời đồn như vậy thì đúng là chuyện mất mặt. Người ta mà không mua thì bọn họ cũng khó xử!”
Những lời đồn sẽ biến thành ba người bọn hắn tự ủy thác chào hàng mấy cái bô rồi tự mua lại, chuyện này đúng2là quá thần kinh. Chắc là ba người đều đang ở nhà mà nôn ra máu! Bọn họ mà nôn ra máu thì tâm trạng của Lạc Tử Dạ lại rất tốt. Binh mã chiêu mộ được đã mất một phần, chỉ còn lại khoảng tám nghìn người. Nàng lập tức hạ lệnh, binh không quan trọng số lượng mà ở chất lượng. Cũng chỉ cần tảm nghìn người này, không cần phải chiêu mộ thêm, mà tám nghìn người này ngoại trừ thành phần cá biệt có thể là nội gián do người khác phái vào, những người còn lại đều có thể tin tưởng, cũng giảm bớt áp lực tỉnnhiệm của Lạc Tử Dạ. Những lời đồn bên ngoài đương nhiên đểu là tác phẩm của8Lạc Tử Dạ, nàng còn định mở một cuộc đấu giá, coi những cái bình nước tiểu đặt trong chuồng ngựa thành đồ mà ba người bọn hắn từng dùng để mang đi bán, để xem cái đám ngoài đẹp trai ra, ai nấy đều thích đi kiểm chuyện đấy sẽ mất mặt đến cỡ nào, Nhất là lời đồn Long Ngạo Địch hại nước còn được truyền đi phổ biến hơn so với lời đồn của Lạc Tiểu Thất năm ấy. Chuyện của Lạc Tiểu Thất năm ấy là do quốc sư đoản mệnh đưa ra kết luận. Nhưng chuyện Long Ngạo Địch lần này là do rất nhiều đứa trẻ nói nằm mơ thấy. Đương nhiên những đứa trẻ ấy không phải nằm mơ thật, mà9cơ bản đểu dùng kẹo hồ lô để lừa.