Trong lúc tim đập thình thịch, năng lập tức quay đầu lại, không dám nhìn thêm nữa, bỗng nhiên thấy loạn.
Nàng cố ép mình bình tĩnh, lại nhìn mặt trời mọc một hồi, cuối cùng đã tìm lại được giọng nói của mình, mở miệng hỏi: “Tại sao? Trước đó người giúp ta đã là chuyện không hợp lẽ thường rồi, tại sao còn muốn cam kết như vậy?” Diễm Liệt nghe những lời này của Lạc Tử Dạ, thực sự cảm thấy tâm trạng mình đã không còn lạc quan như trước nữa, bởi vì chỉ số cảm xúc của Vương và Thái tử đều trái ngược lại với chỉ số thông minh. Cho nên, kết quả cuối cùng của cuộc đối thoại này... Quả nhiên, khi Diêm Liệt còn đang suy nghĩ, Phượng Vô2Trù vẫn chưa mở miệng thì Lạc Tử Dạ chợt nhớ tới một chuyện. Nàng vỗ bắp đùi của hắn rồi nói: “Ôi trời, ta nghĩ ra rồi, lần trước không phải hai ta đã nói là làm bạn sao? Chuyện này nhất định là sự giúp đỡ xuất phát từ tình nghĩa bạn bè và huynh đệ đúng không?” Giải thích như vậy nghe có vẻ hợp lý, bởi khi Diêm Liệt nhắc đến Thiên Tử lệnh, nói tới mấy chục vị anh hùng hào kiệt kia, cùng với lời hứa của Phượng Vô Trù thì nàng cũng biết con người hắn chắc là rất coi trọng tình nghĩa. Nàng vừa nói ra câu đó, khóe miệng Nhiếp chính vương điện hạ khẽ giật giật. Quả thực không hiểu trong đấu tên nhóc này chứa8thứ gì, xuất phát tình tình nghĩa bạn bè và huynh đệ ư? Trên đời này còn ai xứng để xưng huynh gọi đệ với Phượng Vô Trù hắn chứ? Nhưng hắn cũng biết mình không thể nóng vội, nếu không thì e là tên nhóc trơn tuột như con lươn này mới quay đầu đi cái lại chạy mất, hơn nữa, nếu như hắn đồng ý thì khi Lạc Tử Dạ tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn mới cảm thấy yên tâm. Vì vậy hắn thấp giọng đáp một tiếng: “Ừ!” Diêm Liệt bị nghẹn... Cũng may, khi nội tâm Diêm Liệt sắp sụp đổ, Phượng Vô Trù bỗng nhiên lại trầm giọng bổ sung một câu, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo: “Tĩnh nghĩa huynh đệ cũng được, tình bạn bè9cũng được, như thế nào cũng được. Nhưng Lạc Tử Dạ, người phải nhớ kỹ, ngươi nhất định sẽ là người của Cô. Nếu ngươi dám dây dưa không rõ với những người khác, Cô sẽ đánh gãy chân ngươi!” Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ đột nhiên cảm thấy đầu gối mình hơi đau đau. Đầu gối nàng cũng không phải chưa từng bị hắn ta đánh, khi đó xương cũng bị vỡ. Cho nên nàng tin rằng hắn đang nói thật, nếu nàng dám chọc giận hắn, hắn thật sự có thể đánh gãy chân nàng!
Vào lúc này Diễm Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chỉ số cảm xúc của Vương cũng không phải thấp đến tận đáy. Lúc này thích hợp để thể hiện sự cường thể, tránh cho Thái2tử thật sự xem quan hệ hai người họ như tình huynh đệ, điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Cho nên hắn cảm thấy Vương trả lời thế này rất tốt! Diễm Liệt đang suy nghĩ, dưới chân bỗng nhiên đụng phải một vật. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Quả Quả đang vùi đầu dưới đất, cái mông quay về phía hắn, giả khóc thút thít: “Trước giờ đều không quan tâm đến Quả gia, trước giờ chủ nhân Quả gia đều không quan tâm đến... Chủ nhân cũng không hỏi tại sao Quả gia tức giận, thật ra Quả gia cũng giận lắm chứ.”
Diêm Liệt: “...” Hình như từ sau câu “Ngươi giận sao” mà Vương hỏi Lạc Tử Dạ, Quả Quả vẫn giữ nguyên cái tư thế này không nhúc nhích,2hơn nữa mấy câu nói này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.